Tổng Tài Truy Thê 36 Kế Chưa Đủ


Chương 183
Tiêu Khôn Hoằng sắc mặt lạnh nhạt, không còn bất kỳ kỳ vọng gì với nhà họ Tiêu.
Vì cái gì mà anh phải nhường bọn họ? Vì cái gì mà người con gái anh yêu phải chịu uất ức?
“Tiêu Khôn Hoằng, mặc dù tôi rất muốn nói tất cả đã qua rồi nhưng tôi rất hận ông cụ Tiêu, tôi cực kỳ ghét ông ta.

Tôi là một người nhỏ mọn, người khác quá đáng như vậy, sao tôi có thể dễ dàng như thế chứ? Lúc đầu chính ông ta suýt hại chết tôi, nếu không phải nhờ tôi may mắn thì bây giờ tôi đã không đứng ở đây rồi.”
“Tôi biết.”
Tiêu Khôn Hoằng lau nước mắt cô: “Tôi đã từ chối mấy lần rồi, nhưng ông ta cứ đem ba mẹ tôi ra uy hiếp, muốn tôi đến nghe di chúc, tất cả tài sản chắc chắn không cho tôi một đồng, đều cho Hải Đào và Tiêu Vinh.”
“Một đồng cũng không cho anh?” Thi Nhân kinh ngạc: “Sao anh biết?” t “Cái này không khó đoán, dù sao tôi từ bé đã không nghe lời, ông cụ thích khống chế, bị tôi làm bẽ mặt mấy lần, luôn muốn tìm lại thể diện ở chỗ tôi.” “Ông ta quá quá đáng, một đồng cũng không cho anh mà còn muốn anh tới nghe di chúc?”
Tiêu Khôn Hoằng nhếch môi cười khinh: “Vậy nên lúc đầu tôi mới không muộn lộ thân phận, không muốn em bị nhà họ Tiêu làm phiền, bởi vì chính tôi cũng ghét thân phận này.”
Thi Nhân sắp tức phát điên.
Ông cụ nhà họ Tiêu là loại người gì thế? Ép cháu mình thành như này.

Chút đồng cảm cuối cùng trong lòng cô biến mất.

Nếu ông cụ đã hống hách kiêu ngạo như thế, vậy phải cho ông ta biết mình đã tự ta làm những gì.

Thi Nhân gật đầu: “Được, tôi đi cùng anh.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn sự tức giận trong mắt cô, anh biết vợ đang bất bình thay mình, quả nhiên cô ấy rất lương thiện.
Chỉ cần cô ấy là đủ.
“Ừm, thật ra tôi còn một việc muốn hỏi anh, rốt cuộc giữa anh và Tiêu Vinh có chuyện gì vậy? Hôm qua Vương Ngọc San tới tìm tôi, cô ta nói giữa anh và Tiêu Vinh có thù rất lớn.”
Sao lại như vậy?
Tiêu Khôn Hoằng vẻ mặt lạnh đi: “Hắn thật ra là đứa trẻ ông cụ đưa từ bên ngoài về, bởi vì bố tôi không nghe lời, nên ông đã nhận đứa bé đó làm con thừa tự, sỉ nhục mẹ tôi.

Vậy nên Tiêu Vinh với tôi biến thành như này, vì một đứa con gái.
Con gái?
Giác quan thứ sáu nói cho Thi Nhân biết đứa con gái đó chắc chắn thích Tiêu Khôn Hoằng!
Trong lòng cô có chút không vui: “Có phải cô gái đó thích anh, nhưng không thích Tiêu Vinh nhưng Tiêu Vinh lại thích cô gái đó nên mối quan hệ của ba người mới loạn như thế?”
“Coi như là như vậy, Tiêu Vinh từ nhỏ nhìn có vẻ cá tính và dễ mến nhưng hắn ngụy trang rất tốt, dù sao hắn là do người khác đem vào đây mà.

Bạch Mỹ Đình là đàn em của bọn tôi, cô ấy tỏ tình với tôi, nhưng tôi từ chối.

Sau đó lộ ra việc Bạch Mỹ Đình có thai, mọi người đều nghĩ đứa con là của tôi.”
Tiêu Khôn Hoằng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thi Nhân, nghiêm túc nói: “Ngày trước tôi đi học chưa từng yêu sớm, chưa từng thích ai.”
Vì thế em đừng hiểu nhầm.
Thi Nhân thể hiện mình đã biết, nói: “Ồ, vậy anh nói tiếp đi.”
“Sau đó thầy giáo tìm tôi, muốn anh chịu trách nhiệm, tôi không đồng ý, dù sao đâu có phải con của tôi.

Lúc đó Tiêu Vinh đã làm loạn với tôi rồi, vì anh không thừa nhận, vậy nên lời đồn càng lúc càng nhiều, Bạch Mỹ Đình không chịu nổi nên đã nhảy xuống biển tự sát.”
Tự sát? t Thi Nhân vốn nghĩ tới rất nhiều kết quả, lại không ngờ cô gái kia tự sát rồi.
Trong chốc lát không biết nên nói gì.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô: “Lúc đó, quan hệ của tôi với Tiêu Vinh liền biến thành thế này.”
Thi Nhân thở dài một tiếng, không ngờ nguyên nhân là như thế này.
“Vương Ngọc San nói với tôi, xét nghiệm cha con của Hải Đào chắc chắn là do Tiêu Vinh giúp làm giả.”
“Tôi biết rồi.
Chuyện này trừ Tiêu Vinh ra không có ai làm được, cũng không có ai làm chuyện vô nghĩa như vậy.”
Thi Nhân cau mày, nhưng lúc đầu hắn cũng đã cứu mình và con, rốt cuộc hắn là người thế nào đây?

Bây giờ nghĩ lại thấy thật đáng sợ.
“Đúng rồi, hình như Tiêu Vinh có một cô em gái, đang ở trong viện điều dưỡng.
Trước kia mẹ anh cũng ở đó.

“Em gái anh ta từ khi tái phát bệnh thì luôn ở trong viện điều dưỡng.”
Hóa ra là như vậy.
Thi Nhân đột nhiên cảm thấy nhà họ Tiêu biến thành như này ông cụ Tiêu không thể tránh một phần trách nhiệm.
Buổi tối, Thi Nhân quay về đối diện nghỉ ngơi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng có người không ngủ được.
Nhà họ Thi đèn đóm sáng rực.
Vương Ngọc San nhìn mẹ và em trai mình trước mặt: “Con nói nhiều như vậy, rốt cuộc là mọi người có đồng ý không?”
Con ti tiện Thi Nhân kia đã nắm được điểm yếu của cô, tuyệt đối không thể để vuột mất khoản tiền này của ông cụ Tiêu.
Một lúc sau, Vương Duyệt mở lời: “Ngọc San chúng ta phải tới đám tang là sao, hay là con thương lượng lại với Thi Nhân, đến lúc đó chia cho chúng ta ít tiền của ông cụ Tiêu.”
“Hả? Mẹ nghĩ con ngốc, hay nghĩ Thi Nhân ngốc? Cô ta đã ở bên Tiêu Khôn Hoằng rồi, chẳng lẽ thiếu tiền? Cô ta quay lại làm mấy chuyện này, chẳng lẽ mọi người mù không nhìn ra cô ta muốn báo thù sao?”
Vương Duyệt nghiến răng nghiến lợi, bà ta không muốn quỳ xuống xin lỗi con đàn bà đó.
Chuyện này còn khó chịu hơn cả giết bà ta.
Thi Đằng Sùng ho một tiếng: “Con nhóc Thi Nhân này thật sự ở bên Tiêu Khôn Hoằng?”
“Đúng vậy, nhưng ba đừng nằm mơ nữa, chị ta tự tay tính kế để ba thân bại danh liệt, hận không thể để ba chết luôn.”
Thi Đằng Sùng mặt mày sáng lạn, thời gian này ông ta chạy vạy khắp nơi vay tiền, nhưng không ai thèm để ý.
Cuối cùng mới nói: “Con nhóc Thi Nhân đó nói, nếu chúng ta làm như vậy thực sự sẽ không nói chuyện đó ra?”
“Vâng, chỉ cần vài hôm, con sẽ có cách để Thi Nhân ngậm miệng.”

Chỉ cần nghe công bố di chúc tại cuộc họp là được.
Vương Duyệt ngắt lời: “Vậy có thể kéo dài thời gian, nh Thi Nhân hối hận thì sao?”
‘Vương Ngọc San cười như không cười nhìn qua: “Mẹ, mẹ thấy Thi Nhân có đồng ý không? Lúc trước mẹ làm tiểu tam, phá hoại gia đình cô ta, cô ta sẽ không tha cho chúng ta đâu.”
“Ngọc San, con nói gì thế hả? Không phải mẹ vì con sao? Không nhờ mẹ con có ngày hôm nay không?”
Vương Duyệt không thể ngờ con gái mình sẽ nói như thết ‘Vương Ngọc San vẻ mặt lạnh lùng: “Trong lòng mẹ chỉ con trai thôi đúng không?”
“Nếu con đã nói như thế thì mẹ không đi nữa, mọi người đi đi”
Vương Duyệt nghĩ tới mình đến đám tang quỳ với người phụ nữ đã chết kia, cả người đều khó chịu, lúc đầu bà ta đánh bại bà ta để dành chỗ, đắc ý biết bao.
nhiêu năm, bây giờ muốn bà ta nhận sai, làm bà ta cực kỳ ghê tởm.
Không thể nuốt trôi cục tức này.
“Mẹ, nếu mẹ không đi, em trai vẫn còn khoản vay nặng lãi, sẽ không bao giờ sống những ngày bình thường đâu, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị bắt, bị người ta cắt chân cắt tay.”
Thi Thanh từng quỳ phịch xuống đất bên cạnh Vương Duyệt: “Mẹ, mẹ cứu con với, con không muốn sống như thế đâu.”
Vương Duyệt khó khăn nhắm mắt, bà ta chưa bao giờ nghĩ mười mấy năm sau sẽ như thế này.
Một lúc sau, bà ta mới trả lời: “Được, mẹ đồng ý.”
Vương Ngọc San thở ra một hơi, cuối cùng cũng thuyết phục được bọn họ, thật ra bọn học đã đến đường cùng rồi, chỉ có thể hi vọng vào khoản tiền của ông cụ Tiêu.
“Đợi đã.”
Thi Đằng Sùng nheo mắt: “Đồng ý cũng được, nhưng con phải viết hợp đồng thỏa thuận xem khoản tiền kia phải chia thế nào, dù sao cũng là do bọn ta giúp con mới có khoản tiền này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận