Thi Nhân hơi khó hiểu.
Đây là ý gì? Ban đầu cô còn tưởng là đơn thỏa thuận ly hôn, nhưng hóa ra lại không phải.
“Cô đừng nghĩ nhiều.
Cuộc hôn nhân này chỉ có hiệu thực trong một năm mà thôi.
Đến lúc đó chắc tôi cũng chơi chán rồi, cô không có giá trị ở lại đây."
Thi Nhân siết chặt văn kiện, điều khoản trong tờ giấy này vô cùng bá đạo.
“Cô không muốn ký hả? Cô đừng vọng tưởng làm bà Tiêu suốt đời.
Cô không đủ tư cách."
"Tôi ký.”
Thi Nhân hầu không do dự, cầm bút ký tên mình lên giấy.
Một năm đã đủ để cô cứu mẹ, sau đó thu xếp chuyện tương lai.
Thấy động tác vội vã của cô, trong lòng Tiêu Khôn Hoằng không khỏi cảm thấy bực bội, cảnh cáo cô: “Một năm nay, nếu cô dám cắm sừng tôi thì chắc cô cũng biết kết cục của mình rồi nhỉ?
Một năm sau, tôi mặc kệ cô cặp kè với thằng cha nào, nhưng một năm nay, cô không được tìm người kế tiếp, biết chưa?"
"Anh Hoằng yên tâm, tôi sẽ tuân thủ lời hứa, hy vọng anh cũng có thể làm theo điều ước trên thỏa thuận."
"Tôi có kém cỏi đến mấy cũng sẽ không có hứng thú với con đàn bà second-hands, cô đừng ảo tưởng.
Ngược lại cô đừng có nảy sinh tâm tư không nên có, đừng vọng tưởng được làm bà Tiêu."
Ánh mắt Thi Nhân lướt qua một tia trào phúng.
Cô không hiếm lạ vị trí bà Tiêu.
Cô hờ hững thu hồi hợp đồng: "Nếu không còn chuyện gì thì tôi ra ngoài đây."
“Đứng lại, ai bảo là không còn chuyện gì?"
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô từ trên xuống dưới: “Tối nay có bữa tiệc, cô đi theo tôi.
Nhưng cô ăn mặc quá quê mùa, quầng thâm mắt như gấu trúc, tôi chưa cho cô tiền mua quần áo với mỹ phẩm hả?"
“Tôi có thể tùy tiện quẹt thẻ hả?"
Tiêu Khôn Hoằng nheo mắt: “Đừng có mơ! Đó chỉ là thẻ cho cô chi tiêu hằng ngày thôi, không được dùng nó làm chuyện khác.”
"À vâng."
Thi Nhân rời khỏi văn phòng.
Cô rút tấm thẻ đen ra nhìn, Tiêu Khôn Hoằng, đây là anh kêu tôi mua đấy nhé.
Nếu là để không khiến anh ta mất mặt thì cô còn già mồm làm gì?
Từ sau khi chạy trốn thất bại, Thi Đằng Sùng đã đóng băng hết thẻ của cô, bây giờ Thi Nhân không có xu nào trong người.
Sớm biết vậy, trước kia cô nên để dành nhiều một chút mới được.
Một mình ở nước ngoài bị Thi Đằng Sùng lừa gạt bao nhiêu năm, cô cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Giờ cơm trưa, Thi Nhân trốn trong phòng họp ăn một mình.
Nhưng cô vừa ngồi xuống thì đã có người bước vào.
Tiêu Khôn Hoằng ngồi xe lăn đi trước, trợ lý cầm hai phần cơm hộp đi theo sau, rõ ràng là cũng tới đây ăn cơm.
Tiêu Khôn Hoằng đến gần Thi Nhân, nhìn thoáng qua phần cơm của cô: “Ăn lắm thế? Vốn đã xấu rồi, cô không sợ mập lên xấu đến mức người khác không dám nhìn hả?"
Thi Nhân im lặng siết chặt thìa, không quan tâm tới anh ta mà cúi đầu chuyên chú ăn cơm.
Bây giờ cô ăn cơm rất nhiều, nhưng liên quan gì tới anh ta? Cô có ăn gạo nhà anh ta đâu.
Tiêu Khôn Hoằng ngồi đối diện, bỗng cảm thấy bữa trưa hôm nay có vẻ ngon miệng hơn nhiều.
Đều tại cô gái kia ăn quá nhiều.
Sau bữa cơm, hai người trở về văn phòng, trợ lý đi tới nói: “Cậu chủ, dự án làng du lịch bên kia báo cáo là có kẻ gian lận, muốn bắt dự án dừng lại."
Tiêu Khôn Hoằng hờ hững nói: “Kệ nó, mời kẻ dẫn đầu gây chuyện đến dự tiệc đi."
Buổi chiều, Thi Nhân tan tầm trước rồi đến trung tâm thương mại.
Cô đội mũ đeo khẩu trang, tay cầm thẻ đen nóng lòng muốn thử.
Hôm nay cô không quẹt banh tấm thẻ này thì sẽ đảo ngược tên mình.
Thi Nhân trực tiếp lên tầng cao nhất, càng lên cao giá cả càng đắt đỏ.
Cô bước vào cửa hàng đầu tiên, lựa chọn mấy món quần áo.
Lúc đi thử đồ, cô thấy người quen trên sofa, đó chính Châu Chính Bắc.
Ái chà, đúng là oan gia ngõ hẹp.
"Thi Nhân, không ngờ lại là cô!" Châu Chính Bắc vốn đang cúi đầu chơi điện thoại, ngẩng đầu lên thấy Thi Nhân, anh ta không khỏi mở to mắt rồi xông đến như thể sợ cô bỏ chạy.
"Châu Chính Bắc, không ngờ anh lại dám đến nơi này, xem ra anh đã tìm được đại gia bao nuôi rồi nhỉ?"
Châu Chính Bắc tức giận đến mức sắc mặt thay đổi liên hồi.
Thi Nhân đóng băng thẻ của anh ta, suýt nữa làm hại anh ta ngồi tù hồi ở quán bar Moonlight, cuối cùng khiến anh ta mất hết mặt mũi.
Đều tại con tiện nhân Thi Nhân này!.