Chương 218
“Vương Ngọc San, cô tưởng chỉ cần thuận miệng tìm một cái cớ để lừa tôi là xong chắc?”
Thi Nhân sải bước quay lại, bóp mặt Vương Ngọc San, lạnh giọng nói: “Tôi nói cho cô biết, hiện tại tính mạng của cô nằm trong tay tôi, tôi muốn cô phải sống không bằng chết, cả đời này cô sẽ không bao giờ thoát được đâu.”
Vương Ngọc San chợt thấy ớn lạnh!
Cô ta lập tức trả lời: “Tôi không nói dối chị, chính miệng Thi Đẳng Sùng đã nói ra chuyện này.”
Thi Đẳng Sùng?
Thi Nhân buông tay: “Tiếp tục.”
“Thi Nhân, nếu tôi nói ra thì chị có thể tha cho tôi chứ?”
Vương Ngọc San biết rằng Thi Nhân đã cắn câu, nhưng cô ta cũng không thể tùy tiện nói ra việc này được, lỡ Thi Nhân lật lọng thì sao?
“Cho dù cô không nói, thì tôi đi tìm Thi Đằng Sùng cũng vậy thôi, cô tưởng rằng hiện tại còn có gì có thể ngăn cản tôi sao?” Thi Nhân bật cười, không muốn nghe những mấy lời vô nghĩa của Vương Ngọc San.
Nếu Vương Ngọc San đã nói ra chuyện này, vậy thì chắc chắn không phải là không có căn cứ, cô chỉ cần đi điều tra Thi Đẳng Sùng là xong.
“Không, không, chị đừng đi, nghe tôi nói đã.
Thi Đằng Sùng làm sao có thể trực tiếp thừa nhận chuyện xảy ra từ lâu như vậy, chị cho rằng có thể dễ dàng điều tra ra sao?”
Thi Nhân nheo mắt lại, lúc quay người, cô liền điều chỉnh lại biểu cảm của mình: “Vậy thì làm sao cô biết được?”
“Cũng nhờ ơn chị mà Thi Đằng Sùng mới không vừa mắt mẹ con tôi.
Trong lúc cãi vã, mẹ tôi đã buột miệng nói ra chuyện đó.
Nhưng chị có đi tìm bà ấy cũng vô ích.
Nói chuyện với kiểu người như mẹ tôi thì chị cũng biết rồi đấy, bà ấy còn đòi hỏi còn nhiều hơn cả tôi.”
Thực ra, Vương Ngọc San vẫn có chút không tự tin.
Lỡ Thi Nhân thực sự tìm đến mẹ cô ta thì biết phải làm sao?
Hiện tại, cô ta đã bị nhốt ở đây lâu như vậy mà không có ai đến tìm cả, trong mắt mẹ chỉ có em trai thôi, đâu có muốn đến cứu cô ta.
Thi Nhân suy nghĩ một lát: “Cô có điều kiện gì trong tay và muốn trao đổi lấy điều kiện gì, nghĩ kĩ đi rồi hãy nói, tránh đến lúc đó cô lại bảo tôi trở mặt nuốt lời.”
“Hiện tại tôi không cần gì cả, chỉ muốn đưa con trai tôi rời khỏi nơi này, chị hãy cho tôi một khoản tiền, rồi sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa.”
Vương Ngọc San hiện tại chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này mà thôi.
Những chuyện tương lai thì để sau hãy tính.
“Tôi phải nghe câu trả lời của cô trước, xem có khiến tôi vừa lòng không đã.”
Thi Nhân không đồng ý ngay lập tức, nhưng lúc này đây, Vương Ngọc San cũng không còn lựa chọn nào khác.
Cô ta hít một hơi thật sâu: “Thi Nhân, chị bây giờ thật sự đã khác xưa rồi.”
Thi Nhân trước đây dễ lừa biết bao nhiêu.
Nếu trước kia Thi Nhân có thể thông minh bằng một nửa bây giờ, thì chắc đã không bị cô ta gài đến mức quay vòng vòng.
“Tiếp xúc với mấy người lâu như vậy, kẻ ngốc cũng học hỏi được nhiều.
Vương Ngọc San, tôi hiện tại không phải là người tốt, vì con, cái gì tôi cũng có thể làm, đừng hòng giở trò.
Nếu không, tôi sẽ khiến cô cả đời này không bao giờ nhìn thấy mặt trời.
Tôi nói được làm được!”
Vương Ngọc San cả người run rẩy, cô ta không muốn bị nhốt ở đây cả đời.
Cô ta vội vã nói: “Không đâu, tôi không có ngu.”
Cô ta cũng biết rằng lần này đã đụng phải giới hạn của Thi Nhân, với một người phụ nữ như Thi Nhân thì con cái quan trọng hơn tất thảy.
“Trong cuộc cãi vã đó, mẹ tôi đột nhiên nói rằng tài sản của Thi Đằng Sùng là dựa vào bà ngoại của chị, hơn nữa ông ta còn dùng thủ đoạn hèn hạ để ép bà ngoại chị tài trợ cho công việc kinh doanh của mình.
Sau này, Thi Đẳng Sùng lập nghiệp thất bại, thua lỗ rất nhiều tiền, ông ta còn lấy trộm cả trang sức và ngọc bội gia truyền của bà chị nữa, chính vì chuyện này mà bà cô mới lâm bệnh nặng mãi không khỏi.”
Trong đầu Thi Nhân nổ ầm một tiếng.
Cô còn nhớ chuyện này.
Rõ ràng là cơ thể của bà ngoại trông rất khỏe mạnh, nhưng đột nhiên bà lại đổ bệnh, sau đó bị suy nhược và không hề thuyên giảm.
Cô còn tưởng rằng cơ thể bà vốn có vấn đề gì đó, nhưng do bà không đến bệnh viện thăm khám nên mới đâm ra bệnh nặng.
Nhưng bây giờ, theo những gì Vương Ngọc San nói thì mọi chuyện đều trùng khớp.
Hóa ra là Thi Đẳng Sùng đã lấy trộm đồ trang sức và ngọc bội của bà ngoại.
Cô biết bà ngoại coi trọng những món trang sức đó như thế nào, đặc biệt là miếng ngọc bội, bà thường cầm nó trên tay ngắm nghía, như thể đang nhớ về ai đó vậy.
Tên của cô cũng bắt nguồn từ miếng ngọc bội này.
Sau này, khi bà cô mất rồi, cô có hỏi về chuyện những đồ trang sức và miếng ngọc bội đó, mẹ nói rằng có kẻ trộm đã lẻn vào trong nhà lấy đi mất, nên bà đã không còn thấy chúng nữa.
Lúc đó, Thi Nhân vẫn còn nhỏ, cô vô thức mà tin vào những gì mẹ mình nói.
Cô thậm chí đã nghĩ rằng căn bệnh của bà cô có liên quan đến miếng ngọc bội bị đánh cắp, nhưng cô không bao giờ ngờ được rằng kẻ trộm chính là cha cô, Thi Đằng Sùng.
Càng không ngờ, bà ngoại lại vì chuyện đó mà qua đời.
Cô tuyệt đối không thể tha thứ!
Ánh mắt Thi Nhân dần trở nên lạnh lẽo: “Nói tiếp.”
Cô muốn biết sự thật, nhất định cô sẽ không bao giờ bỏ qua cho kẻ sát nhân đã đứng đằng sau đâu.
“Lúc đó, Thi Đằng Sùng bị nói trúng tim đen nên đã hung dữ mắng mẹ tôi một trận, nhưng ông ta không thừa nhận rằng mình đã làm điều đó.
Sau đó tôi hỏi mẹ tôi thì bà ấy mới nói cho tôi biết Thi Đằng Sùng rốt cục là người đàn ông như thế nào.”
Vương Ngọc San lau nước mắt, đôi khi cô ta cảm thấy thật là bi kịch khi mình sinh ra trong một gia đình như vậy.
Cô ta chậm rãi nói: “Bà của chị đột nhiên bị ốm nặng.
Thực ra là do khi Thi Đằng Sùng đang trộm đồ thì bị bà của chị phát hiện và họ đã xô xát với nhau.
Nhưng làm sao bà chị lại có thể đánh nổi một người đàn ông trưởng thành được, thế nên mới bị đẩy thẳng xuống đất? Đó là nguyên nhân chính khiến bà chị phải nhập viện.”
“Nhưng đó không phải là những gì mẹ tôi nói.” Lúc này trong lòng Thi Nhân vẫn còn một tia hy vọng, có lẽ những gì họ nói là giả mà thôi.
Bởi trước khi ngoại tình thì Thi Đằng Sùng cũng là một người cha tốt.
Vương Ngọc San bật cười: “Mẹ cô tính cách nhu nhược, lại luôn bị Thi Đằng Sùng khống chế, vốn đã không có cách nào phản kháng.
Lúc đó còn có cô nữa, Thi Đằng Sùng đã dùng cô uy hiếp người mẹ nhu nhược kia, chuyện này đâu có khó gì, đúng không?”
Thi Nhân cắn môi, vậy là cô đã bị che mắt bấy lâu nay.
Mẹ cô đã một mình gánh chịu áp lực nhiều năm như vậy, mà vẫn ở lại bên cạ lão súc sinh Thi Đằng Sùng?
“Thi Nhân, đây là tất cả sự thật mà tôi đã nghe từ mẹ tôi.
Lúc xảy ra tranh chấp thì không ai trông thấy cả.
Vì vậy, chị chỉ dựa vào bằng chứng từ một phía thì chắc chắn không làm khó được Thi Đằng Sùng, chưa kể nhân chứng duy nhất là mẹ chị đã qua đời.”
Vương Ngọc San rũ mi mắt xuống: “Nhưng hiện tại chị còn có Tiêu Khôn Hoằng phía sau, muốn giải quyết Thi Đằng Sùng chỉ là vấn đề thời gian.”
Căn phòng chìm vào im lặng.
Thi Nhân đã không thể chấp nhận sự thật này trong một khoảng thời gian, bây giờ cô hận mình không thể đứng trước mặt Thi Đằng Sùng, hỏi tại sao ông ta làm điều đói Mẹ cô, bà ngoại cô, rốt cuộc đã có lỗi gì với Thi Đằng Sùng cơ chứ?
Nhưng cô không thể, ít nhất cho đến khi mọi chuyện rõ ràng thì cô không thể đánh rắn động cỏ được.
Thi Nhân dần dần tỉnh táo trở lại: “Tế lắm, cô kể chuyện rất đặc sắc đấy.”
“Thi Nhân, tôi đã nói hết tất cả những gì tôi cần phải nói rồi.
Tôi biết chị không phải loại người hèn hạ đáng khinh như tôi.
Chị nói lời thì nhất định sẽ giữ lời, phải không?”
Vương Ngọc San thực sự không còn cách nào khác ngoài việc câu xin Thi Nhân thả cô ta ra.
Lần này, chỉ cần có thể ra được bên ngoài, thì tất cả đều còn có hy vọng.
Thi Nhân quay sang bên cạnh, nhìn vào khuôn mặt thảm hại của Vương Ngọc San, chậm rãi nói: “Đương nhiên.”
“Vậy thì, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
“Tôi còn chưa nói xong.”
Khóe miệng Thi Nhân khẽ cong lên: “Tất nhiên, là không!”