Chương 222 Căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Mạc Đông Lăng muốn xem xem đối phương định làm gì, anh ta nghe thấy bước chân rất nhẹ, có vẻ người này hơi nhẹ cân.
Ôi, bây giờ phái người đến giết anh ta mà lại chọn kẻ yếu kém thế này hả?
Cũng xem thường anh ta quá rồi.
Bé Bánh Bao căng thẳng, rón rén đi vào trong, thấy một người đàn ông đang nằm trên ghế sofa, đây chính là người bọn họ muốn tìm.
Nhưng chú ấy lại đang ngủ.
Bé Bánh Bao nắm chặt đồ trong tay, vẻ mặt căng thẳng.
Phải làm sao đây, cô bé nên làm thế nào mới đúng?
Khi bé Bánh Bao còn đang mải suy nghĩ thì chợt thấy trên bàn trà có mấy đĩa trái cây và bánh ngọt, trông thật ngon.
Hay cô bé ăn trước đã? Vừa ăn vừa chờ?
Hợp lý.
Bé Bánh Bao chậm rãi đi tới cạnh bàn, cầm một cái bánh lên bỏ vào miệng, woa, ăn ngon quá đi.
Ăn thêm một miếng nữa.
Ăn một miếng cuối cùng.
Đây là miếng cuối cùng nhé Mạc Tiểu Khê, không thể ăn nhiều đồ ngọt, nếu không sẽ bị sâu răng mất.
Nhưng mà bánh ngọt này ngon quá đi, thật sự không cưỡng lại được.
“Ăn ngon không?”
“Ừm, ừm, ừm, ngon lắm luôn.”
Bé Bánh Bao nghiêm túc trả lời, vẫn đang nhai, thế nhưng một giây sau cô bé phát hiện có gì đó không đúng, nghiêng đầu qua một cách cứng ngắc, thấy người đàn ông trên ghế sofa đã dậy rồi… người đó đang nhìn chằm chằm cô bé.
Bầu không khí yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Mạc Tiểu Khê chớp mắt một cái, nhanh chóng bỏ miếng bánh đang cầm trong tay vào miệng, cứ như sợ bị người ta giành mất.
Mạc Đông Lăng nhìn động tác của bé Bánh Bao, nhíu mày: “Cháu là con nhà ai?” Anh ta còn tưởng là sát thủ gì đó cơ.
Kết quả, anh ta vừa mở mắt ra thì thấy một bé Bánh Bao đang cố gắng ăn vụng bánh ngọt đặt trên bàn của anh ta.
Cô bé này tới chọc cười hả?
Mạc Đông Lăng từ từ ngồi dậy, nói nhỏ: “Mang cốc nước tới đây cho chú.”
Khí thế mạnh mẽ, giọng điệu ra lệnh.
Bé Bánh Bao vô cùng nghe lời, bưng nước tới cho Mạc Đông Lăng, đôi tay nhỏ đưa cốc ra: “Anh gì ơi, uống nước đi.”
Anh?
Mạc Đông Lăng cầm lấy cốc nước nhìn một lát, khóe miệng cong lên: “Chú còn trẻ vậy sao?”
“Vâng vâng, trẻ lắm ạ, trông anh cứ như mới mười tám ý.”
Miệng bé Bánh Bao nói ngọt như mía lùi.
Mạc Đông Lăng lắc đầu một cái, uống mấy ngụm nước: “Cháu vào đây bằng cách nào?”
“Thì cứ đi vào thôi ạ.”
Mạc Đông Lăng nhíu mày, một đứa trẻ lớn thế này đi vào, bảo vệ đứng ngoài cửa làm cảnh hết hả?
Anh ta đặt cốc nước xuống rồi nhìn cô bé, trắng trẻo mập mập, mặc một bộ áo dài cách tân, lộ ra đôi chân nhỏ ngắn cũn, trông y như tiểu tiên đồng trong tranh tết.
Anh ta không lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn vào bộ váy, nhất thời hoảng hốt.
Mạc Đông Lăng mở miệng hỏi: “Bộ váy cháu đang mặc mua ở đâu vậy?”
“Mẹ cháu tự may đó, rất đẹp đúng không? Bình thường cháu đều không nỡ bỏ ra mặc đâu.”
Đôi mắt bé Bánh Bao sáng bừng lên, cố ý vén tà váy của mình lên, nhún chân một cái, y như một công chúa.
“Mẹ cháu là ai?”
Đột nhiên bé Bánh Bao nhăn mặt lại, cô bé nhớ ra nhiệm vụ tới đây của mình.
Sau đó khuôn mặt nhỏ của Mạc Tiểu Khê nghiêm túc lại, nói một cách đàng hoàng trịnh trọng: “Cháu tới tìm chú là có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với chú.”
“Hả?”
Đôi mắt nhỏ dài của Mạc Đông Lăng đảo qua, ánh mắt có tính xâm lược rất lớn, khiến bé Bánh Bao hơi rụt cổ lại.
Anh ta kiên trì đáp lại: “Nói đi, chuyện gì.”
Có lẽ là người lớn nên có tính kiên trì với trẻ con hơn.
“Chú không được bắt nạt mẹ cháu nữa, nếu không cháu và anh sẽ không tha cho chú.”
Dáng vẻ giả vờ hung dữ của bé Bánh Bao trong mắt anh ta giống như một con vật chưa cai sữa, gầm gừ với anh ta.
“Mẹ cháu là ai hả?”
Mạc Đông Lăng bắt đầu thấy hứng thú rồi đấy.
Một giây sau, bé Bánh Bao đi tới bên cạnh ghế sofa: “Anh cháu nói muốn đàm phán với chú.”
Cô bé bước từng bước nhỏ tới, muốn trèo lên ghế sofa, bởi vì muốn đàm phán nên phải ngồi trên sofa mới được, cô bé không thể thua về mặt khí thế được.
Nhưng mà cô bé không trèo lên được.
Ghế sofa quá trơn, chân cô bé lại ngắn.
Mạc Đông Lăng lắng lặng theo dõi: “Cháu đang làm gì vậy?”
Anh ta có chút không hiểu cách tư duy của trẻ con, vừa mới nói muốn đàm phán xong, sao cứ cố trèo lên ghế là gì vậy?
“Anh cháu nói, khi đàm phán thì phải chú ý khí thế, phải bình đẳng mới được.
Cháu cũng phải ngồi trên sofa.”
Bé Bánh Bao trèo ba lần đều thất bại.
Mạc Đông Lăng thấy thế thì định nhấc cô bé lên.
Nhưng đột nhiên bé Bánh Bao lùi về sau mấy bước, người đàn ông híp đôi mắt nhỏ dài lại: đổi ý rồi sao?
Không phải.
Đột nhiên bé Bánh Bao ha một tiếng, chạy lấy đà vụt tới ghế sofa, cuối cùng cũng bò lên ghế sofa được rồi.
Cô bé thở phào một cái, chỉnh lại áo váy của mình, che lại đôi chân nhỏ trắng trẻo của mình.
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu đàm phán thôi.” Mạc Đông Lăng: “…”
Anh ta có thể khẳng định, cô bé đến để chọc cười anh ta, gia đình thế nào mới có thể nuôi dạy được một cô bé thế này chứ?
“Chuyện là như vầy, sáng hôm nay, bọn cháu thấy chú gặp mẹ cháu, nhưng chú không cho mẹ cháu chút thể diện gì hết.
Bây giờ cháu nhắc nhở chú, khách khí với mẹ cháu một chút, nếu không nhất định bọn cháu sẽ không bỏ qua cho chú.”
Đây là đang uy hiếp anh ta sao?
Mạc Đông Lăng mỉm cười, từ trước tới nay không phải chưa từng có ai uy hiếp anh ta.
Nhưng bị cục bánh bao nhỏ thế này uy hiếp thì quả thực là lần đầu tiên.
Nhưng mà lần này anh ta đã phản ứng lại kịp, đứa bé này là ai.
Sáng nay anh ta chỉ gặp một người lạ, là Thi Nhân, nghe nói cô có ba đứa con, là sinh ba.
Chuyện này thì anh ta hay nghe Mạc Tử Tây nhắc tới trước mặt anh, mấy đứa trẻ đáng yêu thế nào, dễ thương ra sao.
Không ngờ bây giờ gặp được đứa trẻ thật rồi thì thấy thực sự rất đáng yêu.
Người đàn ông gian manh trả lời: “Nếu chú không làm vậy thì sao.”
“Chú à, kẻ thức thời mới là chang kiệt, nếu như chú không đồng ý thì cháu sẽ phải dùng biện pháp mạnh đói!”
Mạc Tiểu Khê lôi một cái dùi cui điện loại nhỏ ra, làm bộ rất chỉ là lợi hại.
Mạc Đông Lăng xoa huyệt thái dương, khóe miệng mang theo ý cười hiếm thấy: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không phải chang kiệt.”
Khuôn mặt bé Bánh Bao ửng hồng, nói sai rồi, mất mặt quá đi.
Cô bé nhắm mắt trả lời: “Đó, đó là do cháu tự nghĩ ra, chú chưa từng nghe thấy cũng rất bình thường thôi.
Chú này, là do chú lạc hậu quá đó.”
“Chú? Vừa nãy còn gọi anh mà.”
“Hừ, ai bảo chú bắt nạt mẹ cháu.”
Bé Bánh Bao không thèm gọi người như vậy là anh, cứ phải gọi chú, chú, chú.
Mạc Đông Lăng không nhúc nhích, nhìn bé Bánh Bao trước mặt, bộ áo váy trên người cô bé, còn đeo cả vòng tai thỏ trên đầu, cô nhóc vừa xinh xắn vừa đáng yêu.
Hình như cô bé còn có hai người anh giống nhau như đúc.
Bỗng nhiên anh ta đã hiểu vì sao Mạc Tử Tây lại thích ba đứa trẻ này đến thế rồi.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc đó có người gõ cửa.
Mạc Đông Lăng ngước mắt lên: “Vào đi.”
“Thưa anh, ở đây không có chuyện kỳ quái nào phát sinh chứ?”
Mạc Đông Lăng liếc nhìn bé Bánh Bao bên cạnh, giọng điệu lạnh lùng: “Có thêm một người sống, mắt các anh mù hết rồi hay sao mà không nhìn thấy hả?”
“Xin lỗi anh, là sai lâm của chúng tôi, không ngờ mấy đứa trẻ này lại tới quấy rây anh.
Tôi sẽ mang cô bé ra ngoài ngay.”
“Cháu không đi!”
Bé Bánh Bao nhanh nhẹn bật dậy, chạy trên ghế sofa đến gần Mạc Đông Lăng, chĩa vũ khí của cô bé về phía anh ta: “Không được nhúc nhích, nếu không thì đừng trách cháu không khách khí.”
Không khí yên tĩnh lại, ánh mắt Mạc Đông Lăng cực kỳ lạnh lùng nhìn cô nhóc đáng yêu: “Lá gan không nhỏ ha? Dám nhắm vũ khí vào chú, nghĩ tới hậu quả chưa hả?”