Tổng Tài Truy Thê 36 Kế Chưa Đủ


Chương 304
Thi Nhân vẫn luôn tự an ủi chính mình.
Mạc Đông Lăng thoạt nhìn thì không phải một người đàn ông lắm mồm, Mạc Tử Tây chắc cũng sẽ không nói ra, nghĩ như vậy thì cô cũng thấy yên tâm rồi.
Mạc Tử Tây ngồi ở bên kia, nhìn đến ngẩn người, nữ thần làm sao thế nhỉ? Không lẽ nhìn trúng anh của cô ấy rồi ư?
Tại sao cứ nghĩ mãi không ra nhi! Thi Nhân hơi ngả người ra sau, sau đó nhìn Mạc Tử Tây, ra hiệu bằng ánh mắt: Giữ bí mật nhé.
Mạc Tử Tây gật đầu, làm động tác khóa môi lại trên miệng.
Yên tâm, cô ấy sẽ giữ bí mật.
Bạn thân tốt, chính là dùng để giữ bí mật.
“Xì, không ngờ cô Mạc đây còn có một mặt phóng khoáng như vậy? Thấy nhà họ Tiêu không đáng tin cậy, liền muốn trèo lên một cành cao khác, hành vi câu dẫn đàn ông này cũng không biết che đậy đi chút, chỉ lo người khác không biết hay sao?”
Thi Nhân quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy bà Hách, Hách Liên Thành và Tiêu Vinh đang ngồi ở phía sau.
Khóe miệng cô co giật, trùng hợp vậy sao?
Khụ khụ, cô điều chỉnh lại cảm xúc: “Bà Hách, bà đã bao giờ nghe một câu nói thế này, trong lòng có Phật, nhìn người thành Phật.”
“Chưa nghe bao giờ, cô Mạc nhìn cũng không giống một người tin vào Phật.”
Mạc Tử Tây ở bên cạnh mở miệng: “Nữ thần, nửa câu phía sau có nghĩa là gì vậy?”
“Trong lòng xấu xa, nhìn người cũng thành xấu xa.”
Bà Hách tức đến không chịu nổi, vậy mà lại dám chế nhạo bà ta một cách kỳ quái như vậy , nói bà ta là trong lòng xấu xa!
“Mạc Hồi, cô nói rõ ràng ra cho tôi, cô chửi ai đấy hả?”
“Ai trả lời thì chính là đang chửi người đó đó.


Tôi cũng chỉ là đang nói với anh Lăng vài câu thôi, bà Hách cũng có thể tưởng tượng ra nhiều thứ như vậy, cũng coi là nhân tài đó.”
Thi Nhân hoàn toàn không nể mặt, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn Hách Liên Thành một cái.
Trong lòng bà Hách lại càng bực, nhưng cũng biết rằng chỗ này không phải là chỗ để cãi nhau, để tránh bị người ta chụp được.
Bà ta điều chỉnh lại tâm trạng mình, sau đó nói: “Đợi chút nữa để mấy người này biết thế nào là lợi hại, mấy chuyện đấu thầu như này, người không có thực lực thì chỉ có thể chạy theo thôi.”
Thi Nhân nghiêng nghiêng đầu: “Chưa đến cuối cùng, thì ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu, phải không anh Tiêu Vinh.”
Khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Vinh mang chút ý cười, không đáp lại.

Buổi đấu thầu sắp bắt đầu rồi.
Có công ty đi lên giới thiệu, lượt thứ ba chính là của tập đoàn của nhà họ Hách, Hách Liên Thành đại diện đi lên.
Hôm nay Hách Liên Thành mặc bộ vest màu xám, lúc đứng trên sân khấu cũng là một người đàn ông ưu tú thu hút nhiều ánh nhìn.
Nội dung của Hách Liên Thành, rõ ràng là tốt hơn rất nhiều so với những người trước.
Dưới sân khấu cũng có không ít khán giả nhiệt liệt vỗ tay.
Quả nhiên xứng đáng là tập đoàn có tiếng hoan hô lớn nhất, độ nổi tiếng rất cao, thực lực cũng rất mạnh.
Khi Hách Liên Thành kết thúc bài phát biểu, bà Hách đứng ở sau Thi Nhân vui vẻ lên tiếng: “Lần này, con trai tôi thắng chắc rồi.”
Thi Nhân không hề nói gì.
Bà Hách tưởng rằng cô chột dạ rồi, vậy nên không nhịn nổi mà đắc ý nói: “Ở đây có người á, định sẵn là không bao giờ lên sân khấu nổi.


Không có Tiêu Khôn Hoằng, cô chẳng là cái thá gì hết.”
Thi Nhân cười một tiếng giễu cợt.
Cô quay đầu lại: “Bà Hách à, đã có ai bảo bà rất giống một người đàn bà chanh chua chưa, miệng bà so với mấy bà dì ở ngoài chợ, còn thối hơn, còn không có tố chất bằng họ nữa đó.”
“Cô chửi ai thế?”
“Chửi bà đấy, làm sao? Lẽ nào chỉ có bà được phép chửi người khác, còn người khác lại không thể phản bác lại bà sao?”
“Quy tắc ở đâu đặt ra vậy, nhà họ Hách mấy người đặt ra sao? Theo tôi thấy là dựa vào mặt ai dày mà đặt ra đấy.”
“Họ Hách nhà mấy người sống ở ven biển hay sao, quản rộng đến như vậy?”
“Tố chất thì y như là mấy bà dì, cũng dám tự xưng là gia đình giàu có cao quý, bày ra cái vẻ cao cao tại thượng.

Hễ là người phụ nữ nào nói một câu gì với Hách Liên Thành, thì cứ như là người ta tâm địa xấu xa muốn cướp anh ta đi vậy.”
“Nhà họ Hách mấy người có ngai vàng để kế vị sao?”
“Tôi thấy là kế vị cái sự vô liêm sỉ của mấy người thì có!”
Thi Nhân nói liền tù tì một hồi như vậy, đến nỗi bà Hách một từ cũng không xen vào nổi.
Suýt chút nữa là trực tiếp ngất đi rồi!
Trợ lí ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở: “Bà chủ, cậu chủ vẫn còn đang ở trên sân khấu, không thể làm loạn vào lúc này được.”
Bà Hách cố kiềm chế bản thân, chỉ ước gì có thể nuốt sống luôn Thi Nhân.
Cái con tiện nhân này, thế mà lại dám chửi bà ta! Đúng là tạo phản rồi !
Thi Nhân sau khi chửi xong, tâm trạng cuối cùng cũng thấy dễ chịu, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.

Lần này, đến cả Mạc Đông Lăng cũng liếc xéo cô một cái: Không nhìn ra đó, cô mắng người cũng lưu loát như vậy.
Mạc Tử Tây trực tiếp đưa tay ra, giơ ngón tay cái lên: Quá đỉnh!
Rất nhanh, Hách Liên Thành hăm hở bước xuống dưới, lúc ánh mắt anh ta dừng lại trên người Thi Nhân, sắc mặt bỗng chốc đanh lại.
Anh ta trở về vị trí ở phía sau, bà Hách lập tức mách tội: “Con hãy mau đi trừng trị con nhỏ này cho mẹ, mẹ không muốn nhìn thấy cô ta nữa.”
Hách Liên Thành nhíu mày lại một lúc.
“Liên Thành, con có biết lúc nãy cô ta nói cái gì không? Cô ta chửi mẹ, thế mà lại chửi mẹ!”
“Mẹ, mẹ hãy bình tĩnh lại trước đã, ở đây có rất nhiều người đang nhìn đấy.”
Bà Hách coi trọng nhất là thể diện, bà ta chỉ có thể kìm nén lại cơn giận, cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thi Nhân.
Lượt tiếp theo là đến lượt của tập đoàn Quang Viễn rồi.
Cũng không biết có phải là cố ý không, lại đặt số thứ tự của bọn họ cạnh nhau.
Tiêu Vinh làm người đại diện, tất nhiên là anh ta đi lên phát biểu bài diễn thuyết, có điều nội dung đem so với nhà họ Hách, thua kém hơn không ít.
Người có mắt nhìn nhìn một cái là biết, lần này tập đoàn Quang Viễn thua rồi.

Nhà họ Hách mới là người chiến thắng cuối cùng.
Tiêu Vinh đứng ở trên sân khấu, vẻ ngoài bình tĩnh điềm đạm cũng rất có dáng vẻ của tổng tài.
Sau khi nói xong, phóng viên phỏng vấn: “Anh Tiêu Vinh, có người nói anh hợp tác với nhà họ Hách, cố ý khiến tập đoàn Quang Viễn mất đi tư cách đấu thầu, anh thấy thế nào về việc này?”
“Tôi cảm thấy đây là một cách nói vô cùng phi lý.”
Tiêu Vinh dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Nói cho cùng mọi người hợp tác với nhau là rất bình thường, nhưng không có nghĩa là không có sự cạnh tranh.

Sau này nhà họ Hách cũng sẽ hợp tác với những người khác trong hội trường này, vậy lẽ nào không thể đấu thầu cùng một dự án nữa sao?”
Câu nói này nói ra hoàn toàn không có kẽ hở, không có cách nào bắt bẻ được.

Mọi người ở dưới sân khấu đều biết là chuyện gì, cũng đều đang sôi nổi xem kịch, còn nhìn Thi Nhân ở dưới sân khấu một cái.
Phóng viên chợt lóe lên một ý nghĩ, nhìn xuống dưới sân khấu: “Vậy thì bà ba của nhà họ Tiêu, cô có muốn nói vài lời về chuyện này không?”
Ánh đèn flash chiếu lên người Thi Nhân, ống kính máy ảnh cũng chĩa thẳng vào người cô.
Trên màn hình lớn trên sân khấu, xuất hiện dáng vẻ của Thi Nhân.
Tất cả mọi người đều đang xem kịch, muốn nghe xem cô nói thế nào.
Mạc Tử Tây muốn giúp đỡ, kết quả bị anh cả nhà cô ấn xuống ghế ngồi, không cho cô nhúc nhích.
Thi Nhân để lộ ra ý cười, chầm chậm đứng lên: “Tôi biết rất nhiều người đều muốn nghe tôi nói, có điều tôi cảm thấy bản thân chẳng có tư cách gì để phát biểu ý kiến về việc này cả, nói cho cùng tôi không phải là giám đốc của tập đoàn Quang Viễn, mấy lời này nên để đúng người lên tiếng thì hơn.”
“Bà ba của nhà họ Tiêu, cô nói là đúng người, có phải là chỉ anh Tiêu Khôn Hoằng không?”
“Không sai! Chính là tôi!”
Cửa hội trường mở ra, một người đàn ông bước vào, mặc một bộ vest màu đen, ngũ quan điển trai với những đường nét rõ ràng, lộ ra khí chất của một người cấp trên.
Tiêu Khôn Hoằng bất thình lình xuất hiện, cả hội trường đột ngột đồng loạt hú hét.
“Không phải nói rằng Tiêu Khôn Hoằng đã trở thành người thực vật rồi sao?”
“Trời ạ, vậy mà người ta lại không sao hết, vậy bên tập đoàn Quang Viễn phải làm sao đây?”
“Không biết nữa, nói chung mọi việc chắc không đơn giản như vậy.”
Tiêu Khôn Hoằng đi thẳng lên sân khấu, đứng trước mặt Tiêu Vinh: “Lâu rồi không gặp.”
“Đúng đó, em ba, hóa ra sức khỏe cậu không sao hết à, như vậy thì anh cũng yên tâm hơn nhiều rồi.”
Khi Tiêu Vinh nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện, phảng phất có một dự cảm không lành cho lắm.
Tình hình sức khỏe Tiêu Khôn Hoằng, nhìn không giống như vừa khỏi bệnh, ngũ quan khí sắc đều rất tốt, căn bản không giống một người bệnh nhân.
Anh ta bị chơi một vố rồi.
Đúng lúc này, phía sau Tiêu Khôn Hoằng có mấy người đàn ông, tiến lên phía trước một bước: “Anh Tiêu Vinh, tôi là thành viên của tổ chuyên án số mười, có người đã nộp đơn tố cáo anh, nghỉ ngờ anh liên quan tới việc cố ý giết người, bắt cóc và gian lận thương mại, phiên anh đi cùng chúng tôi một chuyến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận