Cửa thang máy mở ra, Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Muốn tôi mời cô nữa hả?"
Thi Nhân kiên trì đi qua, thầm nghĩ lát nữa mình phải đến bàn làm việc cất tờ xét nghiệm mới được.
Cô rất hối hận vì hôm nay ra ngoài quên mang túi xách.
Thi Nhân nhìn hình ảnh phản chiếu trên tường thang máy, bất giác liếc nhìn bóng lưng Tiêu Khôn Hoằng, không ngờ lại đụng vào ánh mắt anh ta, không khỏi run lên, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
"Thi Nhân, cô coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai hả?"
“Tôi từ bệnh viện đi ra thì đúng lúc gặp Tiêu Vinh, chẳng qua..." Thi Nhân vừa nhận thấy mình nhắc đến bệnh viện, không khỏi tự mắng mình: sao lại ngu ngốc đến thế? Cô chỉ hận không có cái lỗ cho mình chui xuống!
"Chẳng qua gì cơ?” Tiêu Khôn Hoằng cười như không cười nhìn cô.
Thấy Thi Nhân buồn bực vì lỡ miệng, anh không khỏi mỉm cười: cô nàng ngu ngốc này.
Điều hòa trong tập đoàn mở nhiệt độ hơi thấp, cánh tay Thi Nhân nổi đầy da gà.
Cô cố rặn ra một nụ cười: "Chẳng qua...!chẳng qua là trùng hợp thô...!Hắt xì!"
Thi Nhân hắt xì rất lớn, hơn nữa còn nhắm ngay Tiêu Khôn Hoằng.
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng tức khắc tái mét, nghiến răng nghiến lợi: “Thi Nhân!"
"Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý đâu!"
Thi Nhân luống cuống muốn lau cho anh ta, nhưng lại quên mình còn cầm tờ xét nghiệm, kết quả là giấy rơi lả tả khắp nơi.
Cô lập tức hoảng hốt, bối rối quỳ xuống nhặt tờ xét nghiệm, thầm cầu nguyện cho anh ta đừng nhìn thấy.
Tờ xét nghiệm cuối cùng rơi trên đùi Tiêu Khôn Hoằng.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Thi Nhân không khỏi hoảng hồn.
Anh ta thấy mất rồi! Phải làm sao bây giờ?
Cửa thang máy mở ra, Thi Nhân không dám nhúc nhích, trái tim suýt nữa nhảy lên cổ họng.
Mấy giây ngắn ngủi mà dài như một thế kỷ, trong đầu Thi Nhân hiện lên rất nhiều cảnh tượng, cô còn chưa muốn chết.
"Cô ngây ra đấy làm gì? Còn yêu cầu tôi nhặt giúp cô hả?” Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng sâu thẳm, chứa đầy những thứ mà cô không hiểu.
Thi Nhân không thể tin được, tờ xét nghiệp nằm trên đùi anh ta mà anh ta không có hứng thú liếc nhìn sao? Thế là cô lập tức cầm lấy tờ xét nghiệm lên.
Dường như nhận thấy suy nghĩ của Thi Nhân, Tiêu Khôn Hoằng khinh thường nói: “Cô đến bệnh viện khám cũng được, cho dù là nạo thai thì cũng đâu liên quan tới tôi.
Nhưng tôi đề nghị cô nên đi khám bệnh phụ khoa, dù sao loại đàn bà không biết giữ mình thì dễ bị nhiễm bệnh lắm."
Tiêu Khôn Hoằng rời khỏi thang máy.
Thi Nhân nhìn bóng lưng anh ta, xoa mồ hôi trên trán.
Thực ra cô vốn dĩ không nghiêm túc nghe anh ta nói gì.
Lúc nãy cô hoảng sợ đến mức hồn vía lên mây, còn tưởng lần này mình chết chắc rồi.
Thế mà không ngờ Tiêu Khôn Hoằng lại không nhìn thấy.
Thi Nhân vội vã vào thang máy, trở về bàn làm việc giấy tờ đơn trong ngăn tủ, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
Xem ra cô còn chưa đến mức quá xui xẻo.
Nhưng ngay sau đó, chủ quản đi tới, ném cho cô một xấp văn kiện: “Sắp xếp lại ngay trong ngày hôm nay rồi đưa đến các ngành cho tôi."
Thấy xếp văn kiện dày cộp này, Thi Nhân biết lượng công việc hôm nay sẽ không hề nhỏ.
Tiêu Khôn Hoằng vào văn phòng: "Phái người đi điều tra tung tích của ngọc bội, các tiệm cầm đồ hay quán ở chợ đen, treo giải thưởng giá cao."
Anh không tin mình không thể tìm thấy người phụ nữ kia.
Nếu cô gái hầu rượu trong nhà vệ sinh cũng là cái bẫy thì hơn hai tháng trôi qua, tỷ lệ cô ta mang thai là rất lớn.
“Vâng, thưa cậu chủ."
Hôm nay họ nghe nói tin tức về ngọc bội, nhưng chạy đến mới phát hiện chỉ là cùng loại chứ không phải là viên ngọc của cậu chủ.
Chuổi chiều, lúc Tiêu Khôn Hoằng đang xử lý văn kiện, bỗng một cửa sổ nhỏ nhảy ra dưới góc phải màn hình máy tính: Phụ nữ phá thai cần chú ý những điều sau, đàn ông phải biết rõ.
Anh nhìn lướt qua, khinh thường bỏ qua nó.
Đó không phải là con mình, anh để ý làm gì?
Ba phút sau, Tiêu Khôn Hoằng vẫn mở cửa sổ đó ra, trang web vừa đơn sơ vừa tràn đầy khí chất thôn quê.
Anh bày ra vẻ mặt lạnh lùng, tư thế như đang đọc hợp đồng mấy tỷ.
Anh mới không phải quan tâm cô ta đâu.
Chẳng qua nể tình cô thành thật nạo đứa con hoang kia, anh mới miễn cưỡng không so đo chuyện mình bị cắm sừng.
"Điều thứ nhất: Phá thai cũng cần kiêng cữ, không thì sẽ để lại di chứng.
Điều thứ hai: Phụ nữ phá thai rất yếu ớt, cần sự quan tâm của người chồng.
Điều thứ ba: Trong lúc kiêng cữ thì cần được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ”
Lúc này trợ lý tiến vào, Tiêu Khôn Hoằng tắt trang web với tốc độ nhanh nhất, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Cậu chủ, lát nữa còn có hai cuộc họp, dự tính thời gian tan tầm sẽ bị kéo dài.”
Tiêu Khôn Hoằng không yên lòng: "Hôm nay cô ta đã làm những gì?"
"Anh hỏi cô Nhân ạ?"
Anh ta ngước mắt liếc nhìn: “Cậu nghĩ sao? Chuyện gì cũng phải nói thẳng thì còn cần cậu làm gì?"
Trợ lý vội trả lời: “Hôm nay phòng thư ký cũng rất bận rộn, cần phát điều lệ chế độ mới, cô Nhân vẫn luôn đưa tài liệu đến các ngành”
"Gọi cô ta đến đây cho tôi.
Cô ta là trợ lý của tôi, ai có tư cách sai khiến cô ta?" Tiêu Khôn Hoằng cau mày, anh có cảm giác như đồ của mình bị kẻ khác nhúng chàm, vô cùng khó chịu: "Dù cô ta có tệ đến mấy thì cũng là phu nhân của Tiêu Khôn Hoằng tôi đây, chỉ có tôi mới được bắt nạt, người khác là cái thá gì?"
Trợ lý: Không biết nên nói gì mới tốt, tóm lại cứ nghe theo là được..