Chương 349
Văn phòng.
Tiêu Khôn Hoằng đi vào bên trong, thì nhìn thấy vợ của mình đang xoay vòng quanh trước bàn làm việc, trông giống như một con ong nhỏ vậy.
Cô còn cầm trên tay một chiếc khăn giúp anh lau bàn.
Còn không những thế, anh còn phát hiện trên bàn còn bày biện rất nhiều cây xanh, còn có nhiều thịt nữa.
Vẻ mặt vốn dĩ còn đang lạnh lùng của Tiêu Khôn Hoằng, tức thời hòa hoãn đi rất nhiều.
Anh bước tới, giang tay ôm người vào lòng, đặt cằm ở trên đầu cô: “Sao đột nhiên lại tới đây?”
Cô vợ của mình không phải đưa Hải Đào đi gặp Vương Ngọc San sao? Chẳng lẽ là đã xảy ra những chuyện gì khác, nhưng nhìn bộ dạng của cô vợ mình cũng không giống như là đang tức giận.
“Em đến đây gặp anh, anh có ăn cơm đúng giờ không.”
Thi Nhân muốn lau chùi sạch sẽ vết dơ cuối cùng, nhưng người đàn ông đã cầm lấy chiếc khăn trong tay cô: “Em không cần phải làm loại chuyện này.”
Anh đã nuôi biết bao nhiêu người, còn cần gì cô đến đây giúp dọn dẹp chứ.
Tiêu Khôn Hoằng kéo người vào lòng, anh ngồi xuống ghế ôm lấy người vào trong vòng tay mình, rồi dùng khăn ướt lau tay cho cô.
Người phụ nữ của anh, chỉ cần sống một cuộc sống an nhàn sung sướng là được.
Có người làm hết mọi thứ cho cô, cô không cần phải tự mình làm.
“Lúc nãy em thấy bàn làm việc hơi lộn xộn, em đã giúp anh phân loại văn kiện hết rồi, còn dán những tấm nhãn nhỏ, anh sẽ không để ý chứ?”
Thi Nhân chỉ vào những văn kiện trên bàn làm việc, có những người không thích người khác chạm vào đồ của mình.
Cô lại tự ý quyết định làm như vậy, cũng không biết liệu Tiêu Khôn Hoằng có thích hay không.
“Ừ, anh biết rồi, cảm ơn em.”
Thật ra Tiêu Khôn Hoằng cũng không có cảm giác gì, dù sao những chuyện này đều có thư ký và trợ lý làm cho, anh cũng chưa từng phải bận tâm.
Rất nhanh, trợ lý Tiêu bưng hoa quả đến đặt lên bàn.
Tiêu Khôn Hoằng dùng cây tăm đút cho cô ăn, khi nhìn thấy cô ăn hoa quả, tâm trạng của anh hiển nhiên trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Anh chậm rãi lên tiếng: “Chuyện của Hải Đào xử lý như thế nào rồi?”
“Ừ, Vương Ngọc San đã chọn một gia đình nhận nuôi ở nước Singapore cho Hải Đào, phía bên cô ta chắc cũng sẽ không có vấn đề gì nữa.
Chiêu trò này của Tiêu Vinh có chút thất bại, rõ ràng anh ta biết rõ rằng nó sẽ không có nhiều tác dụng.”
Dù sao Hải Đào ở trong tay bọn họ.
Huống hồ Tiêu Vinh lợi dụng chuyện của Hải Đào để uy hiếp Tiêu Khôn Hoằng, Vương Ngọc San cũng không phải đồ ngốc, nên tất nhiên biết được Tiêu Vinh không phải là kẻ tốt lành gì, làm sao có thể giúp Tiêu Vinh được?
Lý do tại sao Vương Ngọc San muốn gặp Tiêu Khôn Hoằng chỉ là muốn đưa ra nhiều con bài thương lượng hơn mà thôi.
“Những việc anh ta làm vẫn luôn không cần biết lý do.
Chuyện này chẳng qua chỉ là muốn quậy phá anh một chút mà thôi.”
“Trước khi em đi, em còn đến gặp Tiêu Vinh.”
Ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng khựng lại, anh lại đút cho cô một miếng hoa quả, sau đó mặt không biến sắc nói: “Anh ta nói gì với em?”
Đại khái anh cũng đoán được tại sao cô vợ của mình đột nhiên lại đến đây rồi.
“Anh ta cũng không nói gì cả.” “Em không cần phải để trong lòng những lời mà anh ta nói, cho đến bây giờ Tiêu Vinh đã bị bắt vào trong ngục, không ngừng giãy dụa trước khi chết mà thôi.”
Thi Nhân đột nhiên ngẩng đầu: “Anh thật sự chưa từng có bạn gái cũ sao?”
“Không có.”
Tiêu Khôn Hoằng rũ mắt nhìn xuống, thấy nước trái cây trên khóe miệng cô, ánh mắt anh trở nên mù mịt hơn rất nhiều, rồi cúi đầu hôn lên khóe môi của cô, đôi mắt mang theo ý cười: “Hoa quả hôm nay khá ngọt.”
Khụ khụ, Thi Nhân có chút đỏ mặt: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà, anh đừng hòng nói chêm chọc cười.”
Sắc mặt của người đàn ông trở nên nghiêm túc: “Anh ta nhắc tới Bạch Mỹ Đình với em sao?”
Người phụ nữ duy nhất có chút liên quan đến anh, chỉ có một người Bạch Mỹ Đình.
“Đúng vậy, Bạch Mỹ Đình thật sự không liên quan gì đến anh ư?”
“Anh đã từng giải thích với em rồi, giống như một người hoàn hảo như anh vậy, anh không thể kiểm soát được việc người khác yêu thầm mình đâu.”
Người đàn ông có dung mạo trưởng thành và tuấn tú, năm tháng không để lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt của anh, mà ngược lại càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của một người đàn ông.
Thời gian đặc biệt khoan dung với một người như anh.
Mặc kệ như thế nào đi nữa, thì các đường nét ngũ quan trên khuôn mặt của anh đều tuấn tú đến chói mắt người nhìn.
“Anh tự kỷ đến như vậy sao?”
Thi Nhân đưa tay sờ lên mặt anh, trên cằm vẫn còn có những sợi râu lưa thưa, sờ lên có chút cảm giác như bị đâm tay vậy.
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên nắm lấy tay cô, cúi đầu bịt miệng cô vợ nhỏ của mình lại.
Cô đã ngồi trong vòng tay anh luyên thuyên nói chuyện không ngừng, anh đã nhẫn nhịn cô lâu lắm rồi.
Chuyện chính của Thi Nhân còn chưa kịp nói xong, thì đã bị người đàn ông ôm vào trong lòng hôn rất lâu, lúc đầu cô còn giãy dụa vài lần, sau đó không còn sức lực nữa, chỉ có thể mềm nhũn nằm trong vòng tay của anh.
“Đúng là tiểu yêu tinh thích giày vò người khác mà.”
Tiêu Khôn Hoằng nghiến răng, anh nâng cổ áo của cô vợ nhỏ lên, che đi làn da trắng ngần của cô.
Nếu không phải do thời gian không đúng, anh thật sự muốn xé nát người ra ăn tươi nuốt sống.
Thi Nhân không còn bao nhiêu sức lực, dựa vào vòng tay anh thở dốc, nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, lỗ tai cô lại đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Vốn dĩ cô đến đây là có việc chân chính muốn nói với anh, nhưng người đàn ông này luôn làm vậy.
Cô ngước mắt lên nhìn cái cằm cứng rắn của anh, còn có giọng nói trầm trầm khàn khàn của anh khi nói chuyện, đáy mắt cô hiện lên một sự say mê.
Thật ra cô rất thích Tiêu Khôn Hoằng như thế này, chỉ vì một mình cô mà trở nên điên cuồng và mất đi lý trí.
Như vậy cô mới cảm giác được chính bản thân mình đang chiếm giữ vị trí chủ đạo.
Thực ra, cô cũng khao khát anh.
Thi Nhân đưa tay chạm vào hầu kết của anh, người đàn ông dùng sức ôm chặt eo cô: “Em lại muốn kiếm chuyện nữa phải không?”
Lúc này cô còn cố ý đến chọc ghẹo anh nữa.
Thi Nhân mím môi cười, nhìn thấy anh như thế này, cô luôn cảm thấy rất vui vẻ.
Ai bảo người đàn ông này thường ngày vẫn luôn tỏ ra bộ dạng lạnh lùng cấm dục đến vậy, khiến người hận không thể xé bỏ lớp mặt nạ của anh để xem phía sau khuôn mặt đó rốt cuộc đang ẩn giấu bộ mặt nào.
Tiêu Khôn Hoằng không nhịn được kêu lên một tiếng: “Em còn dám động đậy, em có tin là anh sẽ trực tiếp xử trí em ngay tại chỗ này không?”
Người đàn ông cúi đầu cắn tai cô, giọng nói rất nguy hiểm.
Thi Nhân lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Cô im lặng dựa vào vòng tay anh, lắng nghe nhịp tim từ lồng ngực của anh truyền đến, thình thịch thình thịch rất mạnh mẽ.
Đây chính là chồng cô, người đàn ông của cô.
Thật lâu sau, Tiêu Khôn Hoằng mới hòa hoãn lại, anh nhéo nhéo cằm cô: “Sau này em vẫn là đừng có tùy tiện đến phòng làm việc của anh nữa.”
Tạo sao, anh chán ghét em sao? Hay là nói anh giấu người phụ nữ nào ở trong văn phòng của mình rồi?”
Người đàn ông vừa tức giận vừa buồn cười.
Anh cúi đầu hôn cô: “Anh sợ em tới rồi, anh không còn muốn làm việc nữa, mà chỉ muốn kéo em vào trong phòng nghỉ ngơi.
Nhưng nếu như bà xã không sợ bị người ta đàm tiếu, thì anh cũng không ngại tiếp tục những gì còn chưa kịp hoàn thành lúc nãy.”
“Không, không cần nữa.”
Đột nhiên, đại não của Thi Nhân báo động ầm T, cô như một làn khói mà nhảy ra khỏi vòng tay anh, trong đôi mắt nhỏ của cô hiện lên vẻ cảnh giác.
Khụ khụ, cô đỏ bừng cả mặt mà chỉnh lý lại cổ áo của mình, lúc nãy suýt chút nữa là cháy nhà rồi.
Trước đó ở bên ngoài tập đoàn vừa mới bị người ta chê cười, nếu như cô lại gây ra một chuyện như thế này nữa, sau này còn dám ra đường gặp người khác nữa sao?
Tuyệt đối không thể được.
Vòng tay của Tiêu Khôn Hoằng chợt trống rỗng, trong lòng bỗng có chút lạc lõng.
Nhưng anh nhanh chóng sắp xếp lại tâm trạng của mình, đôi chân dài của anh khoanh lại, che đi sự lúng túng của mình lúc này.
Thi Nhân sửa sang lại quần áo, sau đó đỏ mặt nói: “Em…em đi trước đây.”
Văn phòng của anh thực nguy hiểm đi, về sau tốt hơn hết là cô nên ít đến đây thì hơn.
Nhưng khi cô vừa bước ra tới cửa, cô lại xoay người quay vào trong, suýt chút nữa quên mất chuyện chân chính rồi.
“Sao hả? Hối hận rồi sao?”
Bàn tay Tiêu Khôn Hoằng vừa mới cầm lấy tập văn kiện, thì lại nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình đi rồi lại quay trở về, anh đặt tập văn kiện xuống, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Dù sao sau cuộc họp, buổi chiều cũng không có chuyện gì quá quan Tổng Tài Truy T…6 Kế Chưa Đủ trọng.
“Không, anh đừng nghĩ bậy nhé.
Em suýt chút nữa quên mất, em đến tìm anh là có chuyện muốn nói.”
“Nói đi.”
“Tiêu Vinh bảo em chuyển lại với anh một câu nói: Anh ta nói là anh ta biết sự thật về chuyện của Bạch Mỹ Đình năm đó, yêu cầu anh đích thân đi đến đó nói chuyện với anh ta, nếu không anh tự gánh lấy hậu quả.”
Nhắc đến Bạch Mỹ Đình, biểu hiện trên khuôn mặt của Tiêu Khôn Hoằng lập tức ảm đạm trở lại.