Trong vài ngày tới, Thi Nhân ở nhà với bọn trẻ cho đến khi hoàn tất các thủ tục ở nhà trẻ.
Cô đích thân lái xe đưa ba đứa bé đến trường mẫu giáo, có lẽ vì rất ít khi nhìn thấy ba đứa trẻ sinh ba, cho nên các cô giáo rất thích ba đứa bé.
Thi Nhân nhìn lũ trẻ tay trong tay vào lớp, sau đó mới rời đi.
Cô gửi tin nhắn cho Mạc Tử Tây: “Tôi sẽ không đến tập đoàn Quảng Nguyên.
Tìm cho tôi một công ty khác và gửi cho tôi.”
Nhiều công ty trong nước đã liên hệ với cô trong cuộc đấu giá.
“Bà cô của tôi ơi, tập đoàn Quảng Nguyên là tập đoàn lớn nhất cả nước, như vậy mà chị vẫn chê.
Em không tìm được chỗ thứ hai có điều kiện tốt như vậy đâu.”
“Nói chung là cứ tìm lại cho tôi đi, tôi không muốn đến tập đoàn Quang Viễn.”
“Vậy thì Tập đoàn nhà họ Tiêu đi, công ty đó có lịch sử lâu đời và danh tiếng tốt.” Thi Nhân che trán: “Tiểu Tây, em cố ý đúng không, đừng để tôi dính líu đến nhà họ Tiêu được không!”
“Tại sao, nhà họ Tiêu đã xúc phạm chị à?”
Không chỉ là xúc phạm, nhưng Thi Nhân không có ý định nói cho Tiểu Tây biết sự thật, cô chỉ nói: “Em đi tìm hiểu cho chị những chuyện xảy ra thời gian gần đây của nhà họ Tiêu, đặc biệt là xem vợ cũ của chủ tịch tập đoàn Quang Viễn trông như thế nào.”
Vài phút sau, Mạc Tử Tây hét lên nói: “Mẹ kiếp, tên khốn nạn ôm chị, định giở trò lưu lanh với chị hôm đấu giá lại là chủ tịch của tập đoàn Quang Viễn!”
“Bây giờ em mới biết? Là người đại diện của tôi, em có thể nào đáng tin hơn được không?”
“Lỗi của em, lỗi của em, nhưng hình như không có ảnh của vợ cũ của anh ta bị lộ ra ngoài, nên em không thể tìm được.
A, có rồi, trời ơi! Đây không phải là chị sao?”
Trái tim của Thi Nhân giống như bị cái gì đó đâm thẳng vào: “Giờ thì em đã biết tại sao tôi không đến tập đoàn Quang Viễn rồi chứ! Tôi không muốn người khác chú ý đến mình.”
“Trên đời này thật sự có hai người giống nhau đến vậy sao? Thật là trùng hợp, chẳng trách ngày hôm đó Tiêu Khôn Hoằng ôm chặt chị không buông.
Được rồi, em sẽ tìm cho chị một công ty khác.”
Thi Nhân cúp máy, cô nhìn lên bầu trời, tự hỏi mặt trời bị những đám mây đen che khuất từ lúc nào.
Gió đang thổi, mưa cũng đã rơi.
Thi Nhân thấy có người dựng quầy bán hoa bên đường, cô liền mua một bó hoa cẩm chướng, sau đó lái xe đến một nơi.
Tập đoàn Quang Viễn.
Trợ lý mở cửa văn phòng: “Ông chủ, người đại diện của cô Mạc đã liên lạc với chúng ta và nói rằng sẽ hủy bỏ hợp đồng định ký trước đó.”
Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu, vẻ mặt xẹt qua tia suy tư: “Có nói lý do không?”
“Bên kia nói đây là ý của cô Mộ.
Có vẻ như cô Mạc vẫn đang canh cánh chuyện xảy ra ngày hôm đó.”
Người đàn ông theo thói quen xoa lông mày, khuôn mặt trở nên căng thẳng, đột nhiên có chút mệt mỏi, quay đầu lại thì thấy bầu trời tối đen bên ngoài, rõ ràng là đang mưa rất to.
Anh đứng dậy: “Từ chối đề nghị của đối phương.
Tôi muốn đích thân nói chuyện với cô Mạc và hẹn cô ấy.”
Trợ lý nhẫn nhịn, cuối cùng không nói lời nào.
Hy vọng cậu ba không phải vì đối phương giống mợ chủ nên mới để tâm đến cô ấy như thế, vì đối phương thậm chí còn có con rồi.
“Tôi đi ra ngoài một chút.”
Tiêu Khôn Hoằng lấy áo khoác và sải bước ra ngoài.
Trợ lý liếc nhìn sắc trời, đoán được ông chủ định đi đâu, vội vàng bố trí người đi theo vì sợ anh xảy ra chuyện.
Mây đen kéo đến, cây cối ở Nam Sơn bị thổi lệch về một phía.
Thi Nhân cầm bó hoa cẩm chướng từng bước theo kí ức, gió thổi mạnh, chiếc váy cô đang mặc phát ra âm thanh dữ dội trong gió.
Cô đứng trước bia mộ, nhìn người phụ nữ trong bức ảnh đen trắng, mắt lập tức đỏ bừng.
“Mẹ, con đã về.”
Thi Nhân nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt bỗng chốc trở nên ảm đạm: “Mẹ yên tâm, những kẻ đã hại chết mẹ, con sẽ không tha cho kẻ nào hết.”
Gió mạnh hơn, và lá cây phát ra tiếng ồn ào.
Cô buộc tóc dài đứng nghiêm trang, dáng người nhỏ nhắn bị gió mạnh thổi bay, như thể sẽ biến mất theo gió.
Thi Nhân cúi xuống đặt những bông hoa cẩm chướng lên, những hạt mưa rơi trên mu bàn tay, và tiếng mưa vang lên xung quanh.
Cô thở dài, quay lại thì thấy người đàn ông đứng cách đó không xa.
Mưa gió bỗng chốc trở nên xa vời, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ảnh mắt Thi Nhân co rút lại, tại sao anh lại tới đây?
Tiêu Khôn Hoằng từng bước tiến lại gần cô, bộ đồ đen như mực hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của anh, anh nhìn chằm chằm cô.
Có phải em không?
Thi Nhân.