Tiêu Khôn Hoằng yên lặng nằm trên giường, tuy rằng bị cô làm rất nhiều trò, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh, giống như là đang hưởng thụ.
Thi Nhân vô cùng tức giận, nhưng đến khi cô rút điện thoại ra, vẻ mặt của người đàn ông cuối cùng cũng thay đổi.
“Cô gái, em có biết hậu quả của việc làm này không?”
“Tất nhiên là tôi biết.
Anh Tiêu nhiều lần làm phiền tôi.
Vì muốn tránh hậu họa về sau nên tôi mới nghĩ ra cách này.
Nhưng đừng lo, tôi sẽ không công bố những bức ảnh quý giá này đâu.
Một mình tôi sẽ từ từ hưởng thụ chúng.”
Thi Nhân lấy chân chọc vào ngực anh, trịch thượng nhìn anh: “Nếu anh lại quấy rầy tôi, tôi sẽ công bố cho mọi người biết một anh Tiêu mà không ai biết.”
Phì phì, nếu chuyện này xảy ra, Tiêu Khôn Hoằng nhất định sẽ rất tức giận.
Có lẽ sẽ ghét cô ấy, và sẽ không nghi ngờ cô ấy nữa.
Nhưng Tiêu Khôn Hoằng không nói lời nào, ánh mắt nặng nề: “Cần anh phải nhắc nhở em sao? Em lộ hết rồi.”
Bấy giờ Thi Nhân mới nhận ra chiếc áo choàng tắm cô đang mặc rất rộng, cô đỏ mặt, thu chân lại và lao ra khỏi giường: “Anh Tiêu, anh nên nhớ những gì tôi vừa nói, tôi không đùa đâu.
”
Cô vào phòng tắm thay quần áo, nhìn người đang ông đang nhếch nhác nằm trên giường, cô không nhịn được cười: “Chúc anh buổi tối vui vẻ.”
Khuôn mặt cao quý và quyến rũ của Tiêu Khôn Hoằng nở một nụ cười, rực rỡ đến mức khiến người ta kinh ngạc, anh chậm rãi nói: “Anh nhớ rồi.”
Tốt lắm, cô gái nhỏ này trưởng thành rồi.
Năm xưa, con mẹ nó, không phải anh chỉ dọa em thôi sao, chưa từng thử qua những điều này trên người em, bây giờ em báo đáp anh như thế à?
Ù ù – tiếng điện thoại rung vang lên vô cùng rõ ràng.
Thi Nhân quay đầu lại và thấy âm thanh phát ra từ bên trong áo vét, nếu cô bỏ qua, lỡ như trợ lý phát hiện ra điều gì đó không ổn thì sao?
Cô đấu tranh, lấy điện thoại di động ra và nhìn thấy tên người gọi – Vương Ngọc San.
Phì, đôi mắt cô trở nên lạnh lùng.
Giọng điệu của Tiêu Khôn Hoằng rất yếu ớt: “Là ai gọi tới thế, chưa biết chừng có chuyện gấp.”
“Thật không? Vậy tôi sẽ nghe điện thoại giúp anh.”
Thi Nhân cười đầy ẩn ý, sau đó kết nối với điện thoại, véo cổ họng nói: “Xin chào, anh Tiêu hiện tại đang tắm, không có thời gian nghe điện thoại, có chuyện gì có thể nói với tôi.”
Đầu dây bên kia ngập ngừng một lát, sau đó liền gào lên: “Cô là ai? Tại sao nửa đêm rồi cô lại ở cùng Tiêu Khôn Hoằng?”
“Cái này, cô đoán xem.”
Sau khi Thi Nhân nói ra những lời khiêu khích này, cô liền tắt điện thoại, có lẽ Vương Ngọc San sẽ rất tức giận.
Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy vui rồi.
Chuyến đi đêm nay thực sự rất đáng giá.
Cô ấy nhìn lại và nói, “Chúc anh Tiêu ngủ ngon.”
Thi Nhân trực tiếp rời đi, anh Tiêu cao quý và quyến rũ chỉ có thể nằm trên giường, không thể nhúc nhích, chờ thuốc mê hết tác dụng.
Anh nghiến răng, và điều bất ngờ mà vợ anh dành cho anh thực sự tuyệt vời.
Nhưng, anh ấy thích nó.
Chỉ chọc ghẹo cô một chút mà cô đã xù lông lên, còn dám chủ động tính toán với anh, không biết cô sợ anh phát hiện ra bí mật cô đang giấu ba đứa nhỏ thế nào?
Tiếc là, anh đã phát hiện ra từ lâu rồi.
Thi Nhân, em muốn chơi trò chơi này, vậy thì anh chơi với em.
…
Đêm nay Thi Nhân trở về và có một giấc ngủ rất ngon.
Cô thức dậy và làm bữa sáng, nhưng khi điện thoại reo, cô trả lời: “Xin chào.”
“Tôi không tốt chút nào.”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông truyền đến, như xuyên thấu qua điện thoại, giống như anh đang đứng bên cạnh cô.
Thi Nhân sửng sốt, vội vàng giơ điện thoại ra nhìn: “Ồ, anh Tiếu dậy khá sớm nhỉ.
Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?”
“Không ngon, anh mơ thấy một chú mèo không nghe lời, anh liền hung hăng trừng phạt cô ấy, cuối cùng cô ấy khóc lóc van xin anh buông tha.”
Thi Nhân hít một hơi, cô nghiến răng nói: “Tiêu Khôn Hoằng, anh đúng là đồ khốn nạn.”
Bịch, cô ấy cúp máy.
Sau đó, cô xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, và cô không thể không nghĩ đến hình bóng của anh đêm qua.
Nhưng Thi Nhân không chú ý, và một đứa bé đứng phía sau lưng cô, đen mặt rời đi.
Cậu bé tức giận quay lại phòng: “Vừa rồi anh nghe mẹ gọi tên người đàn ông bạc tình kia, chắc chắn là ông ta lại bắt nạt mẹ rồi.”
Đứa bé thứ hai cau mày: “Hay em hack ông ta một lần nữa nhé?”
“Lần trước suýt chút nữa bị phát hiện rồi, hơn nữa ông ta có phản ứng nhanh, cách này sẽ không hiệu quả.”
Đứa bé thứ nhất thông minh nhất, cậu bé suy nghĩ kỹ một lát: “Không phải tên bạc tình rất giàu và có nhiều xe hơi sao? Vậy thì chúng ta làm hỏng hết xe của ông ta, chọc giận ông ta.”
Cô út gật đầu lia lịa, giá như lừa được ông bố bạc tình mua kem cho cô thì tốt.
Ba đứa bé vui vẻ vạch ra kế hoạch tiếp theo của họ.
Ngay sau đó, Thi Nhân nhận được tin nhắn từ Mạc Tử Tây rằng hợp đồng với Tập đoàn Quang Viễn đã được chấm dứt.
Dường như Tiêu Khôn Hoằng cũng biết sợ hãi thứ gì đó.
“Nữ thần, em đã tìm cho chị một công ty khác, đối phương rất nhiệt tình mời chị đi làm.
Bao giờ chị rảnh?”
“Ngày mai đi.”
Thi Nhân luôn cảm thấy mình phải nhanh chóng ổn định cuộc sống, nếu không thì không biết sẽ còn có biến động gì nữa.
Tiêu Khôn Hoằng thực sự quá khó hiểu.
Ngày hôm sau, Thi Nhân chuẩn bị đồ đạc và đến nơi làm việc để báo cáo.
Trước khi đi, cô đã giao ba đứa trẻ cho dì Triệu, để ngăn chặn sự việc lần trước tái diễn, Thi Nhân đã lắp đặt hệ thống camera giám sát tại nhà để có thể kiểm tra tình hình của ba đứa trẻ bất cứ lúc nào.
Khi Thi Nhân bước ra khỏi cửa, một đứa bé đột nhiên lao tới sau lưng ô.
“Mẹ, thơm, thơm.”
Đứa bé thứ ba nũng nịu chạy tới, thơm Thi Nhân một cái, sau đó hai đứa bé kia cũng chạy tới, ôm Thi Nhân không chịu buông ra, quấn quýt đòi thơm.
Thi Nhân ôm ba đứa bé, hung hăng thơm cả ba đứa bé, sau đó không nỡ rời đi.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt của một người đàn ông nào đó.
Tiêu Khôn Hoằng trốn trên ban công, nhìn cảnh này hoài, hai mắt không chịu được chớp lên, như sợ bỏ sót thứ gì đó.
Mặc dù chuyện xảy ra buổi tối hôm đó không hề vui vẻ, anh muốn lao đến để dạy cho người phụ nữ một bài học và khiến cô ấy nhớ nó, nhưng khi nhìn thấy ba đứa trẻ, anh lại dừng lại.