Đang tung tăng đi dạo phố, từ đằng sau một giọng nói quen thuộc dù sáu năm chưa một lần nghe lại nhưng giọng nói này vừa cất lên, Mộc Tử Niên đã có thể biết chắc chắn người này là ai.
- Mộc Tử Niên!
Quay đầu lại nhìn, quả nhiên đúng như những gì cô nghĩ đó là Lộc Kim Hạ và Mộc Nhã Kỳ. Mộc Tử Niên vốn không muốn để ý tới hai người họ, định rời đi ngay nhưng lại bị Mộc Nhã Kỳ gọi lại:
- Mộc Tử Niên, chị có thái độ gì vậy? Mẹ tôi gọi chị mà chị không trả lời à?
Mộc Tử Niên nhìn ngó xung quanh, khi chắc chắn ở đây không có người cô mới tháo khẩu trang xuống nhìn về phía hai mẹ con Mộc Nhã Kỳ.
- Tại sao mẹ cô gọi là tôi phải trả lời? Chẳng phải trước kia hai người từng nói sau này nếu có gặp nhau cũng coi như không quen biết sao? Bây giờ lại bắt tôi phải nhận người à?
Lộc Kim Hạ nghe Mộc Tử Niên nói vậy thì tức giận với quát lớn:
- Ôi giời ơi! Tôi nuôi cô ăn học, nuôi cô lớn giờ cô thành công cô không coi tôi gia ra gì nữa đúng không?
Mộc Tử Niên khẽ cười khẩy:. Kiếm Hiệp Hay
- Dì nuôi tôi? Tôi thật sự rất muốn biết dì nuôi tôi được ngày nào trong khi đồ dì ăn, đồ dì mặc tất cả đều là tiền một tay ba tôi làm lên. Trong khi ba tôi ở bên ngoài làm nụng vất vả thì dì ngang nhiên ở nhà ăn chơi, một tay che trời, một tay sai bảo tôi làm việc. Như vậy là nuôi tôi đấy à?
Lộc Kim Hạ bị nói đến mức cứng họng, bà ta nuốt cục tức vào trong lòng tiếp tục mở miệng:
- Cho dù có là vậy thì tao cũng là mẹ của mày, mày không thể bất hiếu như thế được.
Lộc Kim Hạ vừa dứt lời, Mộc Nhã Kỳ đã lên tiếng bênh vực mẹ mình:
- Mẹ tôi nói đúng đó. Dù sao cũng đều là người nhà, mẹ tôi còn hơn chị một bậc. Nếu chị không coi trọng mẹ tôi thì vẫn còn có ba nữa, chị kết hôn mà không báo trước cho người nhà một câu nào, còn nữa chị đi biệt tăm biệt tích suốt sáu năm trời khi về nước cũng không về nhà thăm ba. Đúng là nuôi chị như "nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà" vậy. Người đàn bà lẳng lơ.
Khẽ nhíu đôi lông mày, Mộc Tử Niên nói:
- Cô nói cái gì? Cô có dám nói lại lần nữa không?
Mộc Nhã Kỳ lúc này vẫn cứng miệng, cô ta tiếp tục gây sự:
- Tôi nói chị là người lẳng lơ, tin đồn chị yêu hết người đàn ông này đến người đàn ông khác cả cái thế giới này cùng biết chị còn muốn chối nữa sao?
Mộc Tử Niên nắm chặt tay mình. Cô đã nhẫn nhịn chịu đựng hai mẹ con Mộc Nhã Kỳ lắm rồi mà hai người họ không để cô yên. Nếu đã như vậy rồi thì cô sẽ không nhịn họ nữa. Nhưng còn chưa để cô phải ra tay, từ phía xa tiếng của Hạ Tuấn Thiên đã vang lên:
- Cô có bằng chứng gì mà dám nói vợ tôi như vậy? Tội danh bôi nhọ danh dự nhân phẩm của người khác có thể phạt ngồi tù đấy. Không biết cô có muốn thử không?
Nhìn thấy Hạ Tuấn Thiên đang đứng ở trước mặt, hai mẹ con Mộc Nhã Kỳ có chút sợ hãi. Hạ Tuấn Thiên là người nói được làm được, gây sự với Mộc Tử Niên thì ổn chứ gây sự với Hạ Tuấn Thiên thì phải xem người ấy là ai.
- Cậu có biết tôi là ai không?
Lộc Kim Hạ vẫn cố chấp lên tiếng. Bà ta nghĩ với địa vị của mình chắc chắn Hạ Tuấn Thiên cũng phải nể mình vài phần.
- Kể cả bà có là ai đi chăng nữa nếu động đến Mộc Tử Niên tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bà.
Mộc Nhã Kỳ thấy Hạ Tuấn Thiên ra sức bảo vệ Mộc Tử Niên như vậy thì vô cùng ghen tức. Cô ta liền chen vào nói:
- Mẹ tôi chính là mẹ kế của chị ta. Nếu anh lấy chị ta thì anh cũng phải gọi mẹ tôi một tiếng mẹ đó. Anh liệu mà cư xử sao cho đúng.
Khoé miệng khẽ nhếch nhẹ, Hạ Tuấn Thiên cất giọng nói khàn khàn đáp lại:
- Vậy sao? Chỉ là mẹ kế thôi mà cũng vênh váo ra vẻ quá nhỉ?
Một câu nói thôi đã chặn họng cả hai mẹ con Mộc Nhã Kỳ. Vì không muốn gây thêm chuyện, Mộc Tử Niên liền kéo Hạ Tuấn Thiên rời đi.
- Thôi đủ rồi. Chúng ta không chấp nhặt những người không biết điều. Mau đi thôi.
Nhìn Hạ Tuấn Thiên và Mộc Tử Niên rời đi hai mẹ con Mộc Nhã Kỳ dù rất tức giận nhưng không dám lên tiếng quậy phá, gây sự.
Sau khi rời khỏi nơi đầy rắc rối đó, Mộc Tử Niên quay sang nhìn Hạ Tuấn Thiên, cô hỏi:
- Sao anh lại ở đây vậy?
Hạ Tuấn Thiên có chút khó xử trả lời:
- Ông nội và đặc biệt là tiểu Tru rất nhớ cô. Họ muốn gặp cô nên tôi tới đây đón cô. Mà những người vừa rồi là ai vậy? Sao ban ngày ban mặt giữa đường phố lại gây sự với cô thế?
- Họ là người nhà tôi. Giống như những gì cô gái kia vừa nói là mẹ kế và người em cùng cha khác mẹ thân yêu của tôi. Nhưng từ lâu tôi cũng đã không xem họ là người nhà nữa rồi. Mà thôi chuyện chẳng có gì đâu, anh không cần quan tâm. Dù sao cũng cảm ơn anh đã nói giúp tôi.
Hạ Tuấn Thiên vênh mặt tự hào:
- Không có gì. Nhưng nếu cô biết ơn như vậy thì đến Hạ gia một chuyến với tôi đi. Mọi người muốn gặp cô đến mức sắp áp bức tôi đến chết rồi.
- Được được. Tôi biết rồi, mau đi thôi nào. Tự nhiên tôi cũng thấy nhớ tiểu Tru và ông nội thật đó.
Nghe những lời Mộc Tử Niên nói, Hạ Tuấn Thiên bất giác cảm thấy vui vẻ dường như anh đã có sự rung động trước Mộc Tử Niên rồi chỉ là anh vẫn chưa nhận ra điều đó mà thôi.