Tại Hạ gia, đêm tân hôn đầu tiên của Hạ Tuấn Thiên và Mộc Tử Niên bắt đầu diễn ra. Sau khi tẩy trang, tắm rửa sạch sẽ xong, Mộc Tử Niên dè chừng bước ra ngoài. Khi không thấy ai ở ngoài phòng ngủ, cô thoải mái nằm xuống chiếc giường mềm mại. Đang hạnh phúc lăn lộn trên chiếc giường êm ái rộng lớn, thì Hạ Tuấn Thiên bước vào trong phòng. Bốn mắt nhìn chằm chằm nhau, Mộc Tử Niên hoảng hốt ngồi dậy.
- Anh đi vào mà không gõ cửa à?
- Đây là phòng tôi tại sao tôi đi vào lại phải gõ cửa?
Lúc này cô mới nhận ra, Hạ Tuấn Thiên đi vào phòng anh thì gõ cửa làm gì. Nhưng vì không muốn bản thân mất mặt, cô cứng đầu cãi lại:
- Kể cả là phòng anh nhưng giờ anh đã có vợ rồi, anh phải tập làm quen với việc này đi chứ. Mọi thứ đã thay đổi rồi Hạ tổng à.
Nghe Mộc Tử Niên nói xong Hạ Tuấn Thiên chỉ biết lắc đầu không đáp. Thấy anh im lặng, Mộc Tử Niên cẩn thận chỉnh lại gối nằm của mình. Bất ngờ Hạ Tuấn Thiên lại đi tới bên cạnh giường, anh vừa ngồi xuống, Mộc Tử Niên đã vội hét lên:
- Không được. Hạ tổng anh không thể ngủ trên giường được.
Hạ Tuấn Thiên vừa định mở miệng nói lại bị Mộc Tử Niên chặn lại:
- Hạ tổng, anh nghe tôi nói này. Mặc dù chúng ta đã kết hôn với nhau và sau này sẽ ở cùng nhau một quãng thời gian khá dài. Nhưng mà chúng ta chỉ là vợ chồng trên bản hợp đồng, trên danh nghĩa mà thôi nên không thể ngủ chung được. Chính vì vậy anh là đàn ông con trai phải ra dáng người trưởng thành nhường chiếc giường này cho người phụ nữ chân yếu tay mềm như tôi có được không?
Nghe những lời nói này xong, Hạ Tuấn Thiên khẽ nhíu mày, anh cất tiếng hỏi:
- Cô nói xong chưa?
Sau khi Mộc Tử Niên gật đầu lia lịa, anh mới tiếp tục:
- Mộc Tử Niên này, cô nghĩ tôi là loại người gì mà tranh giành một chiếc giường với phụ nữ vậy hả?
- Thì...thì tôi thấy...
- Tôi chỉ định lấy gối đi ra sofa mà thôi. Cô hay suy nghĩ, tưởng tượng linh tinh quá đó.
Mộc Tử Niên ngượng ngùng, hai má ửng đỏ. Nhìn Hạ Tuấn Thiên cầm gối rồi đi ra tủ lấy chăn lên sofa nằm ngủ cô mới an tâm nằm xuống giường. Nhưng thỉnh thoảng, Mộc Tử Niên lại không kiềm chế được bản thân mình mà quay ra liếc nhìn anh. Dáng anh rất cao, chiếc ghế sofa kia dù rộng nhưng lại không thể đủ cho cả người của anh nằm. Nhìn anh khổ sở trên chiếc ghế, cô khẽ mỉm cười.
- --------------------
Sáng hôm sau, tại khách sạn phòng của Adis và Lệ Lệ.
Tỉnh dậy sau một đêm cuồng nhiệt, Lệ Lệ nhíu mày nhìn ánh nắng mặt trời đang chiếu vào. Từ bên dưới bất giác truyền đến một cảm giác đau đớn đến lạ thường. Nơi ấy...thất sự rất đau. Lấy hết sức mình, Lệ Lệ ngồi dậy. Nhìn căn phòng này đúng là phòng của mình đang ở rồi nhưng sao hôm nay trông nó lại lạ thế? Quay sang bên cạnh, đập ngay vào mắt cô là cơ thể lộ nguyên phần bên trên không một thứ gì che lại của Adis. Lệ Lệ giật mình, phần đầu bắt đầu phát ra cơn đau đớn. Nhìn sang bộ quần áo vất lăn lóc dưới sàn nhà, cô cố gắng nhớ lại chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua.
Cô nhớ, ngày hôm qua sau khi nhìn Mộc Tử Niên hạnh phúc bước vào lễ đường, cô đã nói chuyện tâm sự với Adis sau đó cả hai cùng nhau uống rượu. Uống đến say mèm rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo cô thật sự không thể nào nhớ nổi. Cô rất muốn biết tại sao Adis lại nằm ở bên cạnh mình. Nhìn trên người không một mảnh vải che thân rồi còn cảm giác đau buốt ở phía dưới cô có thể biết được ngay tối hôm qua đã có chuyện gì xảy ra nhưng cô không thể nào chấp nhận chuyện này được. Lần đầu tiên của cô lại trao cho một người không hề yêu mình sao?
Nén cơn đau lại, Lệ Lệ cố gắng bước vào nhà tắm. Dòng nước mát lạnh cứ thế chảy trên làn da trắng nõn giờ đây đang chi chít vết hôn đỏ chói kia. Nước mắt Lệ Lệ khẽ rơi. Chuyện này xảy ra như vậy sau này cả hai sao dám nhìn mặt nhau chứ. Sẽ khó xử và ngại ngùng biết bao nhiêu. Mối quan hệ bạn bè mà cô cất công gìn giữ bao năm giờ đây lại hoá thành mây bụi.
Tắm xong bước ra bên ngoài, Adis đã tỉnh dậy, quần áo mặc chỉn chu từ bao giờ. Thấy cô, anh lúng túng nói:
- Tiểu Lệ, chuyện hôm qua...tớ...
Dường như biết được Adis sẽ nói gì, Lệ Lệ đã nhanh chóng chen vào ngay:
- Chuyện ngày hôm qua coi như không có chuyện gì xảy ra đi. Dù sao cả hai cũng đều bị men say làm cho lu mờ ý thức nên thôi coi như chuyện này chỉ là tình một đêm vậy. Tớ không trách cậu đâu. Nếu đã xong rồi cậu mau về đi, ở đây lâu cũng hơi bất tiện.
Thấy thái độ của Lệ Lệ như vậy, Adis gật đầu:
- Được! Vậy tớ đi trước đây. Có gì liên lạc sau nhé.
- Ừm! Cậu về cẩn thận.
Đi được vài bước, đột nhiên Adis dừng lại. Anh quay đầu lại nhìn Lệ Lệ rồi nói:
- Ngày kia tớ về Mỹ, cậu nhớ tới nhé.
- Ừm.