Tổng Tài Truy Thê Ngoài Cô Ba Cháu Không Thiếu Gì

Một ngày thật đẹp trời, đang đi quanh quanh dưới sảnh công ty, Hồ Hàn Phong vô tình đụng phải một cô gái đang vội vã chạy. Cô gái quay lại nhìn, mái tóc dài màu hạt dẻ bay phấp phới trong gió. Làn da trắng mịn cùng khuôn mặt dễ thương. Đôi mắt to tròn khẽ chớp. Cô cúi đầu nói:

- Xin lỗi anh! Tôi không cố ý. Thành thật xin lỗi!

Nói xong cô lại vội chạy đi. Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn kia, Hồ Hàn Phong cảm thấy trái tim mình đang đập loạn lên. Ánh mắt anh không thể nào rời khỏi người cô gái ấy. Anh thật sự muốn biết cô gái ấy là ai. Đã bao nhiêu năm anh luôn giữ gìn bản thân mình không lẽ bây giờ đã gặp được định mệnh của cuộc đời anh rồi sao?

Mải mê, chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cô gái ấy đã chạy đi rất xa rồi. Hồ Hàn Phong cảm thấy có chút mất mát:

- Chưa kịp hỏi tên cũng chưa xin số điện thoại mà. Tiếc thật đấy.

Quay lưng đi về công ty, trong lòng Hồ Hàn Phong vô cùng bức rức và khó chịu. Cả một ngày đi làm anh không thể nào tập trung vào công việc. Hình bóng của cô gái cứ quẩn quanh mãi trong đầu anh không rời. Từ đằng sau tiếng của Mộc Tử Niên vang lên:

- Thư kí Hồ, nhờ anh mang cái này về cho Hạ tổng giúp tôi nhé.


Nhận lấy chiếc hộp từ tay Mộc Tử Niên, Hồ Hàn Phong mỉm cười gật đầu:

- Vâng Hạ phu nhân.

Đi ra bên ngoài, vừa tới cửa, cô gái mà anh đang nghĩ tới lại lướt qua người anh như một cơn gió nhẹ. Mùi hương hoa hồng của cô thoang thoảng bên cánh mũi của Hồ Hàn Phong khiến anh không tự chủ được mà ngoái đầu lại nhìn theo. Cô gái ấy chạy đến nói chuyện với Mộc Tử Niên một cách rất vui vẻ và thân thiết. Anh đã tìm ra được người có thể giúp anh rồi.

- Hạ tổng.

Còn chưa nhìn thấy mặt đã nghe thấy tiếng. Hạ Tuấn Thiên nhíu mày ngẩng mặt lên nhìn cái con người vừa bước vào phòng kia. Hồ Hàn Phong nở nụ cười đầy mờ ám đi đến bên cạnh anh.

- Hạ tổng, phu nhân có gửi đồ cho anh.

- Tôi biết rồi. Để ở trên bàn cho tôi là được.

Để chiếc hộp lên trên bàn, Hồ Hàn Phong đi tới đi lui trong phòng làm việc của Hạ Tuấn Thiên, thỉnh thoảng còn liếc nhìn anh. Thấy hành động bất thường này, Hạ Tuấn Thiên đặt chiếc bút xuống, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

- Còn có chuyện gì nữa à?

Dường như chỉ chờ đợi câu hỏi này, Hồ Hàn Phong ngay lập tức sát lại gần Hạ Tuấn Thiên, anh bắt đầu kể lể tâm sự:

- Chuyện thì cũng không có gì đâu Hạ tổng. Chỉ là tôi muốn nhờ anh về nói chuyện với Hạ phu nhân rằng có thể cho tôi biết một chút thông tin gì đó của cô gái hôm nay tới tìm phu nhân mà tôi gặp trong phòng nghỉ không?

- Không được!


Sau khi nghe Hạ Tuấn Thiên tường thuật lại lời của Hồ Hàn Phong, Mộc Tử Niên không một chút do dự mà từ chối. Nghĩ sao vậy? Mặc dù Hồ Hàn Phong cũng cao ráo, đẹp trai, gương mặt sáng ngời nhưng cô tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện bán đứng bạn bè mình đâu.

Rút ra một tờ ngân phiếu đưa cho Mộc Tử Niên, Hạ Tuấn Thiên hỏi lại:

- Như vậy đã có thể để cô nói chưa? Cô có thể coi như vì tôi mà giúp đỡ Hồ Hàn Phong không? Ba mươi năm qua cậu ta chưa có nổi một mảnh tình vắt vai, nhìn cũng đáng thương, khổ sở lắm.

Nhận lấy tờ ngân phiếu, Mộc Tử Niên nhắm mắt đắn đo suy nghĩ. Nhưng mà Hồ Hàn Phong và Hạ Tuấn Thiên quen biết nhau lâu như vậy chắc chắn bao nhiêu thói quen xấu của Hạ Tuấn Thiên đều truyền lại hết cho Hồ Hàn Phong. Người ta thường nói gió tầng nào gặp mây tầng đó" mà.

Thấy sự lưỡng lự của Mộc Tử Niên, Hạ Tuấn Thiên tiếp tục lên tiếng năn nỉ:

- Chuyện lần trước ở đồn cảnh sát là nhờ tôi đến giúp đỡ cô mà với lại chúng ta vẫn còn chung sống với nhau dài dài, coi như cô nể tình của chúng ta đi có được không?

Bị Hạ Tuấn Thiên năn nỉ mãi không ngừng, Mộc Tử Niên đành phải đút tờ ngân phiếu vào trong túi, cô nói:

- Thôi được rồi. Tôi nể tình chúng ta dù sao cũng là vợ chồng nên tôi mới nói đấy nhé chứ không phải là có chút ngân sách mà tôi nói đâu.


- Được được. Tôi biết rồi.

- Đó là bạn tôi tên Ái Gia Kỳ đại tiểu thư của Ái gia. Cô ấy là du học sinh Anh, cũng vừa về nước. Hồi cấp ba chúng tôi học chung với nhau rồi chơi với nhau từ đó. Cô ấy học vô cùng giỏi, hát hay lại xinh đẹp, nhà cũng rất có điều kiện nên từng làm mưa làm gió, là hoa khôi của trường tôi suốt ba năm liền đó.

- Có phương thức liên lạc hay gì đó không?

Mộc Tử Niên nghe Hạ Tuấn Thiên hỏi liền ho nhẹ:

- Một tờ ngân phiếu là sơ yếu lí lịch. Hai tờ mới là cái thứ anh muốn tiếp theo đó nha, Hạ tổng. Tôi đâu có dễ dãi.

Hạ Tuấn Thiên khẽ lắc đầu. Sao bảo nể tình hai người là vợ chồng mà vẫn vòi ngân phiếu vậy? Nhưng mà không sao, thứ anh không thiếu nhất là tiền, dùng cách này để đưa tiền cho vợ mình xài và giúp vợ vui thì cũng không lỗ.

Nhận được thứ mình cần, Mộc Tử Niên mới vui vẻ đưa phương thức liên lạc của Ái Gia Kỳ cho anh. Đạt được mục đích của mình, hai người nở nụ cười nhìn nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận