Long Mặc Uyên thuê người đi điều tra mối quan hệ của mình với Tử Du trước khi xảy ra vụ tai nạn.
Nhưng lúc cầm trên tay tập hồ sơ tay của anh không ngừng run rẩy đọc từng trang từng trang một.
Sau khi đọc xong Long Mặc Uyên cảm thấy dường như thế giới xung quanh đều bị bóng đêm bao trùm, anh bất lực quỳ thụp xuống đất gào khóc.
Long Mặc Uyên nhang chóng bỏ lại tất cả mọi thứ điều quan trọng đối với anh lúc này là Tử Du và đứa bé, anh cầm theo chìa khóa xe nhanh chóng lần theo địa chỉ tìm tới địa chỉ nhà của cô trên tập tài liệu.
Nhưng lúc anh lái xe gần tới nơi lại vô tình đi lướt qua chiếc mà Tử Du đang ngồi, cửa kính của chiếc xe đó đang dần dần và khuôn mặt có phần nhợt nhạt và tiều tụy của cô và hình ảnh đó lại được phản chiếu lên gương của chiếc xe mà Long Mặc Uyên đang lái.
Ngay lúc tưởng chừng như hai người sẽ cứ thế lướt qua nhau và rồi sẽ bỏ lỡ nhau thì anh lại tập trung nhìn vào gương quan sát để sang đường và vô tình nhìn thấy bóng dáng của cô.
Anh không hề nói hai lời lập tức phanh xe quay tay lái bám theo phía sau chiếc xe của cô đang ngồi.
Cứ như thế một chiếc xe trước một chiếc xe sau nối đuôi nhau đi qua khắp mọi nẻo đường rồi cùng lúc dừng lại ở một quán cà phê ở ngoài ngoại ô thành phố.
Một chàng trai trẻ sớm đã đứng chờ ở cửa từ trước đợi Tử Du vừa mới mở cửa xuống xe thì hai người đã trao cho đối phương nụ hôn xã giao và cái ôm ấm áp.
Mà hành động này lại chọc cho Long Mặc Uyên đang ngồi trên xe tức tới đỏ mắt, anh lao xuống nhanh như một cơn gió xông về phía chàng trai kia không nói không rằng đã đánh cậu ấy tới tấp.
Cả Tử Du và chàng trai kia phút chốc sững sờ đợi sau khi phản ứng lại cô liền mau chóng lớn tiếng yêu cầu anh mau ngừng tay.
"Long Mặc Uyên rốt cuộc anh đang làm gì vậy hả mau buông Cẩm Thành ra, anh không nhìn thấy là anh đang làm đau cậu ấy hả?" Cô thực sự muốn tiến tới ngăn anh lại, chỉ là bây giờ cô là phụ nữ có thai đi lại cũng là chuyện khó khăn chứ đừng nói là chạy tới ngăn cản sợ là còn tự làm hại tới an nguy của bạn thân và bảo bối trong bụng nữa thì nguy to.
Nắm đấm của Long Mặc Uyên đang định giáng xuống mặt Tử Cẩm Thành thì chậm dần rồi dừng lại ngay sát mặt cậu.
Từ Cẩm Thành cũng nhạn chóng chớp lấy thời cơ vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của Long Mặc Uyên.
Tử Du thấy mặt mũi Tử Cẩm Thành sưng tấy bầm giập thì đau lòng không thôi.
Khi cô nhìn thấy Long Mặc Uyên còn chưa buông bỏ ý định còn muốn tiếp tục đánh Tử Cẩm Thành thì cảm xúc bùng nổ như núi lửa phun trào, cô bị sự tức giận của bản thân chi phối hiên ngang đứng chắn trước mặt của Long Mặc Uyên rồi dùng hết sức bình sinh tát cho anh một cú trời giáng.
Cái tát đó khiến cho Long Mặc Uyên lỏa đảo suýt ngã nhưng Tử Du cũng không hề quan tâm, cô chỉ ân cần đỡ Tử Cẩm Thành từ dưới đất lên rồi lại hỏi han và xem xét một cách tỉ mỉ.
"Cẩm Thành à em có sao không? Chắc là đau lắm, hay chúng ta nhanh tới bệnh viện khám thử đi, lỡ đâu sau này xảy ra di chứng gì thì biết phải làm sao bây giờ!"
"Du Du, em không sao đâu đừng quá lo lắng này chỉ là chút xíu vết thương ngoài da mà thôi?"
Long Mặc Uyên đứng bên cạnh bị hai người ngó lơ, sau đó lại chứng kiến cảnh hai người khanh khanh ta ta ngọt ngào thì anh liền bày ra bộ dạng của một oán phụ hướng Tử Du bất bình lên án.
"Tử Du, người em nên quan tâm là anh! Anh mới chính là người đang bị tổn thương sao em có thể ngó lỡ anh như vậy hả? Tôi chỉ cần em, em đừng không cần tôi được không! " Anh thực sự không nhớ ra được những kí ức liên quan tới cô, nhưng mọi cảm xúc và hàng động của anh hễ là cứ liên quan tới cô thì anh sẽ không còn giữ được lý trí của mình nữa mà cứ thế hành động theo bản năng.
"Từ nay tôi mong là hai chúng ta xuân hạ thu đông bốn mùa không gặp, mây gió chẳng còn liên quan.
Mong rằng anh đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi thêm một giây một phút nào nữa cả!" Bởi có một loại đau khổ! Không khóc, không cười, không điên loạn, không làm gì cả.
Đó là giây phút vô vọng chỉ muốn chết đi, cảm xúc lúc đó cô thực sự, thực sự không muôn trải qua nó thêm một lần nào nữa nếu không cô sẽ bị nó bức tới nghẹt thở mà chết mất.
Long Mặc Uyên nghẹn đứng họng không nói được câu nào, bây giờ anh một phần kí ức nên bây giờ nó như một trang giấy trắng mặc người ta tô vẽ.
Nên thật giả không thể chứng thực, mà nếu có đúng sai hay chịu oan khuất thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tử Du bước đi những bước vô cùng dứt khoát, trái lại Tử Cẩm Thành lại không như thế cậu đi mấy bước lại ngoái đầu nhìn Long Mặc Uyên một lần.
Cậu vô cùng tò mò nhưng nhìn thấy bộ dạng hỏa khí ngút trời nên không dám vì nhiều chuyện mà liều mạng.
Mãi tới lúc trên đường về gần tới nhà thấy tâm trạng của Tử Du đã dịu dịu đi một chút mới dám e dè thăm dò thông tin.
"Du Du mau khai thật đi người đàn ông vừa rồi chính là người anh rể hụt trong truyền thuyết đúng không?" Tử Du nhà cậu nóng lạnh bất thường thế mà vẫn có người chịu hốt, đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Chứ mà cỡ như này có cho mấy chục tỉ hối lộ thì may ra cậu còn xem xét được, chứ bình thường là chịu rồi.
"Gọi là chị, đừng đem chị đây so sánh với mấy bé rau mà cậu chăn vì cả hai vốn không cùng đẳng cấp.
Hơn nữa chị đây sẽ chẳng bao giờ bám víu lấy đàn ông không buông chỉ vì để có cuộc sống hào nhoáng nhất thời.
Hơn nữa Cẩm Thành à cậu nên biết giữ mồm miệng cho sạch sẽ vào kẻo vào một ngày đẹp trời tâm trạng chị không vui thì coi chừng sự an nguy của cái bộ phận dưới cuống rốn hai mươi cm của cậu." Trứng mà lại đòi khôn hơn vịt, nhà có nuôi đứa em làm cái gì cũng ngu, chỉ có chơi ngu là giỏi.
Cô bây giờ rất đồng cảm trước thái độ bất lực của Bắc Minh Thiên khi nhắc tới Tử Cẩm Thành.
Tử Cẩm Thành trên danh nghĩa là em của Tử Du nhưng cậu và cô không hề cùng chung huyết thống.
Mấy năm trước một lần Bắc Minh Thiên đưa Tử Du đi chữa trị ở nước ngoài thì vô tình bắt gặp cậu đứng bơ vơ trước căn phòng bệnh trống.
Hỏi ra mới biết rằng ba của cậu bỏ trốn cùng tình nhân trên đường thì xảy ra tai nạn và qua đời.
Còn mẹ vì không thể chấp nhận sự thật đó nên đã nhiều lần tự sát và cũng qua đời ở bệnh viện ngay sau đó một thời gian không lâu.
Thấy đồng cảm trước hoàn cảnh và số phận của cậu nên Bắc Minh Thiên và Tử Du đã làm thủ tục nhận nuôi và cũng như chu cấp cho cậu các khoản phí sinh hoạt tới lúc trưởng thành.
Bắc Minh Thiên, Tử Du và Tử Cầm Thành sau ngần ấy năm gắn bó chung đụng thì sớm đã bỏ qua vấn đề huyết thống vô dụng kia.
Người ta nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng trong thời buổi hiện đại vật giá leo thang thì người có thể gây nên những sát thương chí mạng cho chúng ta không ai khác chính là người mang danh là máu mủ ruột rà, họ hàng thân thích.