Người đàn ông nhìn thằng bé không ngừng bi bô nói, chữ được chữ không khiến hắn luôn không nhịn được cười.
Nhóc dùng ba đồng để mua kem, mua lại hắn sao?
Nhưng mà hy sinh món ăn thích nhất để đổi lấy hắn, phải chăng hắn nên cảm thấy có chút thành tựu?
Nhưng lúc này, người bên cạnh bước lên nói nhỏ vào tai của người đàn ông.
Hắn gật đầu, sau đó cúi nhìn Tiểu Thành Quân vẫn đang nhìn hắn không chớp mắt: "Chú chú xinh đẹp về nhà với Tiểu Quân..."
"Tiểu Quân, con ngoan đứng đây chờ người đến đón, chú chú phải đi rồi..."
"Chú chú...đừng đi..về nhà với Tiểu Quân a..." Tiểu Quân vẫn nắm ngon tay của người đàn ông.
Nhưng lúc này hầu nữ bên kia hớt hãi chạy đến: "Tiểu thiếu gia, Tiểu thiếu gia!"
"Tiểu Quân! Tiểu Quân...con ở đâu?"
"Ma ma, ma ma...Tiểu Quân ở đây...chú chú ở đây..." Tiểu Quân xoay người, vẫy vẫy tay, lúc nhóc quay lại thì người đàn ông kia đã đi khuất.
Hàn Lập Y chạy tới đã thấy con trai khóc sướt mướt: "Tiểu Quân, con đi đâu thế hả, có biết ma ma lo lắng lắm không?"
"Hu hu hu...ma ma, chú chú xinh đẹp..." Tiểu Quân kéo tay Hàn Lập Y theo hướng người đàn ông kia đi khuất.
Hàn Lập Y không hiểu, bế nhóc lên, đi đến nơi nhóc chỉ, nhìn khắp nơi, "Chú chú xinh đẹp? Tiểu Quân, con sao vậy, ma ma có thấy ai đâu?"
"Hu hu hu...chú chú xinh đẹp là người xấu...ba đồng của Tiểu Quân cho chú rồi, chú nói dối, không về nhà..."
Nhìn con trai nước, mắt nước mũi giàn giụa.
Hàn Lập Y nhìn con trai, mi tâm nhíu chặt, thằng bé rất ít hay khóc lóc thế này.
"Tiểu Quân, chú chú nào vậy?"
"Hu hu hu...chú chú đi rồi...người xấu, chú chú là người xấu, ba đồng của Tiểu Quân...hic hic..."
Ba đồng? Chẳng lẽ nó bị người ta gạt tiền rồi sao?
"Tiểu Quân, con lén đi mua kem bị người ta lấy tiền rồi, lần sau không được như thế mà chạy đi biết không? Lỡ người xấu bất đi luôn thì thế nào? Về thôi, về ma ma nhất định mách bà nội..."
"Hư hư hư...ba đồng, kem kem...chú chú xinh đẹp..." Tiểu Quân hít hít mũi, nhất quyết không chịu đi về, cứ chỉ về hướng người đàn ông kia đã đi.
Hai mẹ con cứ vùng vằng trên quảng trường, đến khi về nhà Tiểu Thành Quân đã lăn ra ngủ vì quá mệt.
Hàn Lập Y nhìn con trai ngây thơ, non nớt đang phì phì ngủ, cô lại nhớ đến Trác Thành Quân.
Hắn và đứa con trai này ngũ quan giống nhau hơn chín phần, mỗi ngày nhìn Tư Huân lớn lên, Hàn Lập Y như thấy Trác Thành Quân hiện diện trước mặt mình ngày càng chân thực.
Mà giấc mơ được gặp hắn dường như trở thành một thói quen, đến một số ngày nhất định...cô lại mơ thấy hắn.
Chân thực.
Hàn Lập Y đưa tay mở tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp tinh xảo.
Bên trong có giấy đăng ký kết hôn, bên trên có tấm ảnh duy nhất mà cô và Trác Thành Quân chụp chung khi làm thủ tục.
Mặc dù là hình thẻ, nhưng hắn nhìn vẫn đẹp trai bỏ xa người ta ba con phố.
Hàn Lập Y mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt trên tấm ảnh.
Ánh mắt lại chạm vào hộp nhẫn cưới, bên trong duy nhất chỉ còn chiếc nhẫn dành cho cô, nhưng cô chứ từng đeo.
Không phải cô không muốn, chỉ là không phải Trác Thành Quân tự tay đeo cho cô thì cô sẽ không bao giờ đeo.
Chấp niệm đối với Trác Thành Quân cô không bao giờ từ bỏ, cô phải đợi hắn trở về trao tay cho cô.
"Ma ma...Quân Quân đói quá..."
Hàn Lập Y giật mình, từ lúc nào cục bột nhỏ đã lăn đến bên cạnh, giơ tay, chu môi đòi ăn.
"Tiểu Quân đói rồi sao? Để ma ma đưa nấu chút gì cho Quân Quân nha?"
"Ya ya...cảm ơn ma ma..." Tiểu Thành Quân bò dậy, leo lên người Hàn Lập Y ôm cổ Hàn Lập Y, nhóc đá đá chân đụng phải chiếc hộp Hàn Lập Y mới mở ra.
Nhóc nhìn theo cái chân ngắn tủn của mình, liền leo xuống khỏi người ma ma, chụp lấy chiếc hộp.
"Tiểu Quân, đừng nghịch..." Hàn Lập Y lấy lại giấy kết hôn, rồi ôm Tiểu Thành Quân lên.
"Ya ya...ma ma...." Nhóc thấy tấm ảnh trên giấy, liền chỉ tay vào Hàn Lập Y ở trên hình.
Cô bật cười, "Ma ma đẹp không?"
"Đẹp...đẹp lắm..." Nhóc ra sức gật đầu.
"Vậy Tiểu Quân, bên cạnh ma ma là ai? Ma ma nói với con rồi đó..."
"Bên cạnh ma ma? Là ba ba nha!"
"Chụt!" Hàn Lập Y hôn một cái thật kêu lên mặt đầy thịt của nhóc: "Đúng nha! Tiểu Quân giỏi quá!"
Tiểu Quân bật cười khanh khách, nhìn vào người bên cạnh Hàn Lập Y, nhóc sờ sờ lên tấm ảnh: "Chú chú xinh đẹp ba đồng...chú hư..."
"Tiểu Quân...con nói gì vậy?"
Tiểu Thành Quân chu môi, chỉ vào tấm ảnh: "Ba ba...hư hư...ba đồng của Tiểu Quân..."
"..."
________
Đêm mưa tràn xuống phố thị, làm ướt ngoi ngóp các ngã đường.
"Trác Thành Quân..."
"Anh ở đây?"
"Anh không nhớ em, nên anh mới không về phải không?"
"Không phải..."
"Vậy sao anh không về với em..."
"Lập Y, đừng khóc...anh vẫn luôn ở bên em mà..."
"Trác Thành Quân...anh lại định bỏ rơi em à?"
"Không có, anh sẽ luôn dõi theo em...chỉ là bây giờ anh phải đi rồi."
Bàn tay kia lại một lần nữa rút khỏi tay cô, bóng hình kia càng xa dần.
Hàn Lập Y ngồi bật dậy, hét lên: "Trác Thành Quân, nếu anh dám rời khỏi căn phòng này, sau này cũng không cần vào đây giả mơ giả tỉnh nữa!"
"..."
Lúc này có một tia lửa xẹt ngang bầu trời, làm sáng lên căn phòng mập mờ ánh đèn....sáng lên khuôn mặt một người chìm trong nửa bóng tối.
Chiếc xe lăn khựng lại...bầu trời mưa thêm dữ dội, thét gào...