Cánh cửa phòng mở ra.
Không khí vô cùng im lặng.
Bọn họ bắt đầu bước vào trong phòng.
Tuy căn phòng không có mở đèn nhưng ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào cũng đủ để nhìn thấy.
Chu Nhã Kỳ đã quen với những gì có trong căn phòng này.
Còn Hana và Quản gia chưa từng bước vào căn phòng này.
Nhưng đến khi thấy mọi thứ ở bên trong, cả hai người bọn họ dêdu không khỏi sốc.
Hana không muốn thấy những thứ này liền nắm tay Diệp Băng Băng ra khỏi phòng.
"Đi theo tôi Băng Băng.
Chỗ này không có gì vui vẻ đâu."
"ĐỨNG LẠI!!" Chu Nhã Kỳ quát lớn.
"Bà chủ à, không lẽ bà chủ muốn cho cô ấy thấy những thứ này sao?"
Chu Nhã Kỳ cười nhếch môi, đi đến và hất tay Hana khỏi tay Diệp Băng Băng.
"Đây là chuyện giữa chúng tôi.
Cô chỉ là người hầu, không đủ tư cách để xen vào!!"
Hana chỉ biết câm lặng, trơ mắt nhìn bà ta đang dẫn Diệp Băng Băng vào căn phòng đó.
"Băng Băng à, tôi nghĩ cô đang rất tò mò những thứ trong căn phòng này.
Đừng lo, tôi sẽ giúp cô giải đáp."
"..."
"Bên trái của cô chính là cái máy chiếu.
Mỗi lần con trai tôi buồn, nó đều coi lại những thứ đó."
"Những thứ đó là gì?"
"Suỵt...!Từ từ cô sẽ biết thôi..."
Chu Nhã Kỳ đặt tay Diệp Băng Băng lên một thứ gì đó rất lớn.
"Đây chính là đàn piano.
Con trai tôi đã làm đủ mọi cách để có được nó vì con trai tôi rất quý cây đàn này và cả chủ nhân của nó."
"Đàn piano...?" Lúc này, Diệp Băng Băng như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Một điều rất quan trọng mà Diệp Băng Băng cố gắng nhớ vẫn không nhớ được.
Sau đó, Chu Nhã Kỳ lại đặt tay Diệp Băng Băng lên một bức tranh.
Khuôn mặt gian xảo bắt đầu hiện lên.
"Đây là một bức tranh lớn được đóng khung rất tỉ mỉ.
Và nó được treo ngay đối diện cánh cửa phòng.
Cô có biết bức tranh này vẽ về ai không?"
Nghe đến đây, bỗng nhiên Diệp Băng Băng rút tay về, bắt đầu nắm chặt lại.
Chu Nhã Kỳ mỉm cười xoa đầu Diệp Băng Băng.
"Là Bội Sam đó!! Nụ cười trong hình của con bé còn khiến tôi xiêu lòng huống chi là con trai tôi."
"Vậy ra...!tất cả những thứ ở đây đều liên quan đến...!Bội Sam ư?"
Giọng nói bắt đầu có chút run rẫy.
"Đúng vậy.
Cây đàn piano đó cũng chính là của Bội Sam.
Cô biết không, con dâu thực sự của tôi rất tài giỏi, đàn rất hay còn đạt những giải thưởng lớn.
Hừ...!Nhìn lại cô đi, một phần cũng không bằng Bội Sam."
"Im đi...!Đừng nói nữa..." Diệp Băng Băng bắt đầu mệt mỏi, cơn đau đầu cũng bất đầu phát tán.
"Sao vậy? Không chịu nổi à? Vậy tại sao cô lại chia cắt tình yêu giữa Bội Sam và Trạch Minh chứ? Cô có biết là Trạch Minh yêu con bé đó nhiều đến mức nào không? Cô chính là hung thủ giết người."
Diệp Băng Băng đau đớn mà ôm chặt lấy đầu "Tôi không có.
Tôi không hề giết cô ấy!!"
Để tránh xa Chu Nhã Kỳ, Diệp Băng Băng vừa nói vừa lùi về sau.
Do không biết cây đàn ở phía sau nên Diệp Băng Băng đã suýt ngã và hai tay chống lên phím đàn.
Những phím đàn kêu lên khiến cơn đau đầu của Diệp Băng Băng càng đau thêm.
Những tiếng đó làm cho trí nhớ của Diệp Băng Băng dần dần hiện lên điều gì đó.
Diệp Băng Băng bắt đầu mệt mỏi cũng không thể mở mắt nổi nên đã ngã nhẹ xuống đất.
Thật sự Diệp Băng Băng không thể chịu nổi từ đả kích này sang đả kích khác.
*'Thật không ngờ, dù có cố gắng đến mấy thì mình vẫn mãi là người thua cuộc.
Tôi thua cô rồi Bội Sam, có lẽ cả đời này tôi sẽ không có được tình yêu của Hàn Trạch Minh*.'