Mục Vô Nhai cười cười gọi cho Thẩm Ngạn.
"Alo...!Vô, Vô Nhai." Giọng nói Thẩm Ngạn trong điện thoại có hơi nghẹn ngào.
Mục Vô Nhai nhạy cảm nhận ra điều gì đó: "Anh, anh làm sao thế?"
"Không có gì."
"Nếu không có việc gì, vậy thì anh nhớ xem mình có quên gì không?"
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, Thẩm Ngạn nhẹ giọng nói: "Không có quên, chỉ là, chỉ là tối nay, ba anh phẫu thuật sớm, anh ở ngoài phòng mổ chờ ca phẫu thuật kết thúc, đêm nay không đến nhà em được, ngày mai đi, ngày mai được không?"
Mục Vô Nhai nhíu mày: "Phẫu thuật sớm? Sao lại thế này?"
Thẩm Ngạn nói: "Không, không có chuyện gì, em không cần quá bận tâm."
Anh vừa dứt lời, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng ồn ào hỗn loạn, có người hét lên, hét cái gì Mục Vô Nhai nghe không rõ, tiếp theo đó là tiếng đồ vật va vào mặt đất, sau đó tín hiệu điện thoại liền đổi thành âm báo bận.
Mục Vô Nhai không chút do dự cầm áo khoác lên lái xe chạy đến bệnh viện.
Dì Vương cũng ở bệnh viện, bà đứng ngồi không yên trước cửa phòng bệnh nội trú, vừa nhìn thấy Mục Vô Nhai thì hốt hoảng chào hỏi: "Ông chủ, ba của cậu Thẩm đã qua đời, ông ấy đột nhiên trở bệnh nặng vào buổi tối, ca phẫu thuật đã không thể cứu được ông ấy...!"
Đôi mắt Mục Vô Nhai hiện lên một tia khiếp sợ, hắn dừng lại một lúc lâu, sau đó hỏi: "Anh ấy đâu?"
Dì Vương nói: "Cậu Thẩm ở một mình trong phòng bệnh! Vừa rồi nghe tin cũng không khóc, cả người giống như đột nhiên phát ngốc, aiz...!"
Mục Vô Nhai gật đầu, đứng dậy đi về hướng phòng bệnh.
Trong phòng bệnh đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Ngạn sợ bóng tối đem hết đèn bật lên, thời điểm Mục Vô Nhai đi vào anh đang ngẩn người ngồi trên giường bệnh.
Thẩm Ngạn thật sự không khóc nhưng ánh mắt hoang mang trống rỗng, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mục Vô Nhai, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ngào, Thẩm Ngạn giảm bớt xúc động hỏi: "Sao em lại tới đây?"
Mục Vô Nhai không nói lời nào, đứng ở cửa phòng bệnh nhìn anh.
Thẩm Ngạn đứng dậy, bắt đầu thu dọn quần áo cho cha, anh nhặt lên gấp từng cái một lại không biết để ở đâu, do dự một lúc rồi để lên tủ đầu giường, trên tủ đầu giường còn chuối và quýt mấy ngày trước mua tới đây chưa ăn hết, chuối nổi những đốm màu đen tím, ước chừng đêm nay không ăn thì sáng mai hỏng mất.
Thẩm Ngạn vừa lên tiếng vừa dọn dẹp, giọng nói nhẹ nhàng đến mức không thể nghe ra thăng trầm: "Xin lỗi, vốn dĩ đã hứa đêm nay sẽ cùng em trở về, bây giờ phải trì hoãn lại mấy ngày, việc bên anh có thể sẽ mất nhiều thời gian xử lý, phiền em chạy đến bệnh viện tìm anh rồi, em mau quay về đi, anh sẽ gọi điện cho."
Mục Vô Nhai lên tiếng: "Anh."
Thẩm Ngạn lẩm bẩm nói: "Em về đi, cũng không liên quan đến chuyện của em...!"
Mục Vô Nhai ngắt lời anh: "Anh, buổi tối đã ăn cơm chưa?"
Thẩm Ngạn ngẩng đầu nhìn hắn, ngơ ngác tại chỗ, dường như đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Mục Vô Nhai.
Mục Vô Nhai hỏi, vừa dịu dàng vừa cứng rắn: "Đã ăn chưa?"
"Ồ...!Chưa kịp ăn, cũng không đói." Thẩm Ngạn cúi đầu.
Mục Vô Nhai tiến lên vài bước, kéo Thẩm Ngạn ngồi ở bên cạnh giường bệnh, đôi tay Thẩm Ngạn lạnh lẽo, Mục Vô Nhai yên lặng che lại xoa lòng bàn tay cho anh, hắn nửa ngồi xổm bên cạnh ngẩng đầu không chớp mắt nhìn Thẩm Ngạn, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh, trước tiên chúng ta đến nhà xác nhìn chú nhé, sau đó em đưa anh đi ăn chút gì đó, được không? Ăn xong anh cầm chứng minh thư của chú đi xử lý chuyện tiếp theo trong bệnh viện, em đi liên hệ nhà tang lễ cho anh, anh thấy được không?"
Thẩm Ngạn ngây người nhìn hắn, cả người cứng như đá.
Mục Vô Nhai ủ tay anh làm ấm, tiếp tục nói: "Mấy ngày nữa em sẽ xin nghỉ, giúp anh cùng nhau giải quyết chuyện của chú, đêm nay khá lạnh, em đoán anh sẽ thức khuya, chúng ta đi ăn chút gì nóng đi, nếu anh cảm thấy mệt thì ngồi xuống rồi đi cũng được, nếu không em đóng gói mang về cho anh, được không?".