Tổng Tài Vay Tôi Một Tình Yêu


Tống Thiên Kim không biết nên khóc hay nên cười.

Ngày trước, khi Phong Ngôn Hành còn tỉnh táo, nó cầu anh nhìn nó một cái, anh không thèm nhìn.

Bây giờ chuyện vì đánh mất một đoạn ký ức mà anh lại nhận nó làm vị hôn thê của mình.
Phong Ngôn Hành chắc chắn là uống say rồi, chẳng biết bản thân đang nói gì đâu.

Tống Thiên Kim vì vậy mà cũng không thèm chấp nhất chuyện này với anh, nhân lúc anh không làm loạn nữa thì cũng Cố Khuynh Dao dìu anh trở về nhà.
Sáng hôm sau, Phong Ngôn Hành thức dậy, vẻ mặt tâm cơ, ăn mặc trịnh trọng đi ra ngoài.

Hành động dứt khoát của anh khiến Lưu Anh ngỡ ngàng, vội vàng giữ anh lại, hỏi:
“Sếp, anh đi đâu thế? Không phải là mộng du đấy chứ?”
Thật, Lưu Anh đã nghĩ rằng Phong Ngôn Hành mộng du.

Cách đây mấy tiếng đồng hồ, Phong Ngôn Hành chẳng khác nào cái xác không hồn, tiều tụy và thê thảm vô cùng.

Thế mà chỉ ngủ một giấc, từ đầu đến chân dường như được bơm đầy nhựa sống, chẳng những tươi tỉnh hơn bình thường mà còn vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thấy Lưu Anh nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quặc, Phong Ngôn Hành liền nhíu hai đầu mày lại, gắt gỏng:
“Người mộng du là cô đấy, ngủ dậy vẫn chưa rửa mặt kia kìa.

Buông tay ra đi, bây giờ tôi phải đi gặp Tống lão gia một chuyến!”
Anh ngồi vào ghế lái của ô tô, mạnh mẽ đóng sầm cửa lại.

May mà trong thời gian chiếc xe khởi động, Lưu Anh vẫn kịp nói thêm một câu.
“Tống lão gia đổ bệnh nằm liệt giường rồi, không tiện gặp đâu.”
Tin tức này được giữ rất kín, Phong Ngôn Hành nghe xong cũng bất ngờ.

Thảo nào đám tang của mẹ anh nhà họ Tống chỉ có Tống Thiên Kim đến dự.
Phong Ngôn Hành khựng người một lúc rồi đột nhiên nhếch môi cười.
“Đổ bệnh cũng tốt.

Tống lão gia đổ bệnh rồi thì tôi đến càng tiện chứ có sao.”
Nói rồi, chiếc xe lăn bánh ra đường lớn.

Trong chớp mắt chỉ để lại một màn bụi mờ trước mắt Lưu Anh.

Phong Ngôn Hành rốt cuộc đang muốn làm gì vậy?
Phong Ngôn Hành bình thản đổ xe vào bên trong khuôn viên của nhà họ Tống.

Giây phút nhìn thấy người bước xuống xe là anh, quản gia của nhà họ Tống kinh ngạc đến ngây người.
“Phong thiếu gia, cậu đến đây là…” Quản gia ngập ngừng.
Ai mà không biết mấy tháng nay nhà họ Phong liên tiếp xảy ra chuyện, Phong phu nhân còn vừa mới được chôn cất ngày hôm qua, tất thảy đều nghĩ rằng Phong Ngôn Hành sẽ khó lòng khôi phục được trạng thái tâm lý.
Đáp lại quản gia, Phong Ngôn Hành giọng nhàn nhạt:
“Tôi đến thăm Tống lão gia, tiện thể có chuyện hôn sự giữa hai nhà với ông ấy.

Không biết là giờ Tống lão gia đang ở đâu?”
Lúc này quản ra hiểu ra vấn đề, nhanh chóng khom lưng lại, tay phải chìa ra hướng vào bên trong nhà.
“Lão gia đang ở nghỉ trong phòng, mời Phong thiếu gia đi theo tôi!”
Quản gia chân bước thoăn thoắt, không dám nói thêm lời nào.

Tống lão gia luôn xem Phong Ngôn Hành là con rể, không cần hỏi ý kiến cũng biết ông ấy nhất định sẽ gặp anh, phận tôi tớ như quản gia nên biết điều mà chớ gây cản đường.
Tuy nhiên, khi Phong Ngôn Hành đã bước vào phòng của Tống lão gia, quản gia ngay lập tức báo tin này cho Tống Thiên Kim biết.
“Tiểu thư, Phong Ngôn Hành đến gặp lão gia rồi!”
Quản gia hớt hãi mở tung cửa phòng.

Tống Thiên Kim bấy giờ vẫn còn chưa ngủ dậy, cuộn mình trong chăn bông, uể oải càu nhàu quản gia.
“Thì làm sao chứ? Bọn họ nói chuyện thì liên quan gì đến cháu đâu.

Quản gia để yên cho cháu ngủ thêm đi mà…”
Bình thường nó đã ngủ nướng, khuya hôm qua còn phải neo dắt một con trâu điên về nhà, căn bản là hiện tại Tống Thiên Kim ngủ chưa đủ giấc, chưa muốn dậy.
“Nhưng cậu ấy đến nói chuyện hôn sự, tiểu thư không muốn nghe ngóng thử sao?
Nói chuyện hôn sự? Tống Thiên Kim tỉnh ngủ ngay luôn.

Nó ngồi bật dậy, nghĩ rằng lần này chắc chắn là Phong Ngôn Hành đến hủy hôn mà vui như tết.
Nó thay quần áo chỉnh tề, rửa mặt sạch sẽ, chải chuốt gọn gàng rồi chạy như bay bến phòng của bố.

Đến gần sát cửa, Tống Thiên Kim dừng lại điều chỉnh hơi thở rồi giả dạng khoan thai gõ cửa.
“Bố, con vào được không ạ?”
“Con vào đi!”
Tống Đạt và Phong Ngôn Hành đang nói chuyện, một người nằm trên giường, một người ngồi trên ghế.

Thời gian này bệnh lao của Tống lão gia đột nhiên tái phát lại, trở nặng hơn trước khiến sức khỏe suy sút nhiều.

Tuy rằng bất tiện trong đi lại nhưng nói chuyện thì ông vẫn có thể.
Vừa nhìn thấy Tống Thiên Kim, Tống Đạt đã nói:
“Thiên Kim, con đến đúng lúc lắm!”
Tống Thiên Kim giả nai như không biết chuyện gì, kéo một cái ghế khác đến để ngồi, vừa cười vừa ngây thơ hỏi:
“Hai người có chuyện gì muốn nói với con sao? Chuyện gì thế ạ?”
“Chuyện là…” Tống Đạt nói nửa đoạn, kéo thân người tiều tụy ngồi dựa vào thành giường xong rồi mới nói tiếp “Tuần sau, con và Ngôn Hành kết hôn đi.”
Ngay tại khoảnh khắc này, nụ cười trên môi Tống Thiên Kim tắt hẳn.

Nó vốn nghĩ Phong Ngôn Hành đến là để hủy hôn, nào ngờ bố nó lại tuyên bố nó và anh sẽ kết hôn, còn kết hôn rất gấp.
“Bố đùa gì vậy… sao con có thể cùng anh Ngôn Hành kết hôn được.

Tình cảnh không thích hợp, tình cảm cũng không thích hợp.

Anh Ngôn Hành không hề thích con.”
Tống Thiên Kim cố giải thích.

Những lý do được nó đưa ra tưởng chừng rất hiển nhiên và thuyết phục, chỉ có điều… nó không biết được thứ mà Phong Ngôn Hành suy tính là gì, cho nên càng không lường được anh sẽ dùng thủ đoạn gì để đạt được.
Phong Ngôn Hành bình chân như vại, không nhanh không chậm, tự nhiên nắm lấy bàn tay của Tống Thiên Kim.

Anh ở trước mặt Tống Đạt, thể hiện sự chân thành, có thể tin tưởng.
“Thiên Kim, là anh chủ động đến đây hỏi cưới em.

Anh thích em!”
“Khốn kiếp! Anh đừng có nói bậy!”
Tống Thiên Kim kích động giật bàn tay mình ra khỏi bàn tay của Phong Ngôn Hành.

Nội tâm nó lúc này đầy những câu chửi thể, thiếu một chút nữa là có thể phang chiếc ghế vào anh rồi.

Từ khi nào mà Phong Ngôn Hành lại thích Tống Thiên Kim, anh có thể lừa được bố của nó nhưng không thể nào lừa được nó.

Rõ ràng là dối trá, dối trá không hề ngượng miệng.
“Thiên Kim, tin anh.

Anh đã hứa với bố quãng đời còn lại sẽ bảo vệ em thật tốt.” Phong Ngôn Hành không ngại nói thêm.
Tống Đạt tiếp lời, hết lòng khuyên nhủ Tống Thiên Kim:
“Con gái… con là báu vật quý giá nhất của bố.

Bố bệnh nặng sống nay chết mai, nếu lỡ một ngày phải bất ngờ rời xa con, con không có chỗ dựa thì làm sao bố có thể an lòng yên nghỉ? Bổ chỉ muốn, trước khi từ giã cõi đời, có thể nắm tay con bước lên lễ đường, gửi gắm con cho một người đàn ông có thể tin tưởng.

Ngôn Hành là người có thể tin tưởng được, nó có thể bảo vệ con cả đời.”
Khung cảnh thê lương trước mắt, lời của Tống Đạt thốt ra câu nào cũng đượm màu day dứt.

Nhưng cũng nhờ như vậy mà Tống Thiên Kim nhận ra nội tâm của Phong Ngôn Hành.

Thì ra… anh lợi dụng bệnh của bố nó, dùng tình thân để dồn nó vào thế khó.
Phong Ngôn Hành quả là thông minh, tính đoán ra được thế cờ mà nó không có đường lui.

Nếu Tống Thiên Kim thương bố, chấp nhận vì tâm nguyện của bố mà kết hôn với anh, anh dễ dàng đạt được ý nguyện.

Nếu Tống Thiên Kim ngoan cố không chấp nhận hôn sự, Tống Đạt chắc chắn sẽ có cách ép buộc khác.
Tống Thiên Kim lựa chọn phản đối, kết quả liền bị Tống Đạt cho người giam lỏng trong phòng, bên ngoài có vệ sĩ canh giữ nghiêm ngặt, đừng hòng bỏ trốn.
“Chỉ cần chịu đựng một tuần, sau khi kết hôn, em sẽ lại được tự do.”
Phong Ngôn Hành đứng bên ngoài cửa phòng của Tống Thiên Kim, đến giây cuối cùng vẫn đóng vai người tốt.
“Tại sao anh lại làm thế này? Anh không hề có tình cảm với em, em không hề có tình cảm với anh, giữa hai chúng ta chưa từng tồn tại tình yêu.

Lẽ nào là vì cổ phần? Vì 20% cổ phần được lấy làm quà cưới sao? Vì vị trí thừa kế mà anh đánh đổi hạnh phúc cả đời?”
Tống Thiên Kim bất lực, không ngờ rằng bản thân mình sẽ trở thành một phần của chuỗi bi kịch tình yêu và quyền lực.

Phong Ngôn Hành là đánh đổi mù quáng hay thủ đoạn thâm sâu đều không quan trọng, quan trọng là đối với anh nó chính là một con cờ tốt không thể bỏ qua.
“Hạnh phúc đối với tôi còn xa xỉ hơn cả quyền lực.

Những gì tôi làm, chẳng qua là cố tìm cho mình một lý do để tiếp tục sống.”
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui