"Hạ tiểu thư, cô...là bị bạo hành sao?"
Vị nữ bác sĩ trung niên, khoảng hơn năm mươi tuổi, mi tâm nhíu chặt nhìn chăm chú vào cô gái có khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn không che giấu được vẻ xinh đẹp thanh thuần trước mặt.
Cả người cô gái đều loang lổ dấu vết xanh tím cực kỳ ái muội, âm hộ sưng đỏ, bên trong vách thịt có dấu hiệu bị rách, dẫn đến chảy máu, còn có phần hậu môn, ở đấy cũng có vài vết xước cùng vết rách nhỏ.
Những dấu hiệu này đều cho thấy việc quan hệ tình dục thô bạo cùng quá độ gây ra.
Nữ bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi có chút xót xa, cô gái này cũng xấp xỉ con gái bà, vậy mà...
"Không...không phải vậy! Là do cháu không cẩn thận, bác sĩ...cháu sẽ không sao chứ ạ?"
Hạ Tử Du cắn cắn môi, hai mắt ầng ậng nước lảng tránh cái nhìn đầy lo lắng của vị bác sĩ đáng tuổi mẹ mình, trong giọng nói yếu ớt mang theo một chút bi thương khẽ hỏi.
Sáng sớm ngày hôm qua, sau một đêm dài bị Hoắc Quân Nghị đối xử thô lỗ, Hạ Tử Du nén lại từng trận đau đớn từ hạ thân truyền tới, cả người run rẩy gắng gượng đi vào phòng tắm vệ sinh lại cơ thể.
Sắp đến giờ đi giao sữa cùng đồ ăn sáng, cô không thể đi trễ, sẽ bị trừ mất tiền chuyên cần!
Nhưng khi vào tới phòng tắm, nhìn thấy cơ thể của chính mình trong gương, hai mắt Hạ Tử Du liền trợn to đầy kinh sợ.
Tóc tai rối bời, cơ thể nhớp dính, từ xương quai xanh tới ngực, rồi tới eo, xuống tới hạ thân đang rỉ ra chất lỏng màu trắng đục hoà cùng tơ máu màu đỏ chói mắt đang men theo bắp đùi mà chảy dài xuống mặt sàn.
Khắp nơi toàn là dấu vết xanh tím, đỏ thẫm trên nền da trắng bệch nhợt nhạt.
Đây là cơ thể của cô sao?
Trong đầu chợt nhớ tới những câu nói như vạn tiễn xuyên tim mà đêm qua Hoắc Quân Nghị đã nói, Hạ Tử Du có thể hiểu được, dù sao, cô cũng chỉ như món đồ mà hắn bỏ tiền ra mua, vì vậy, hắn muốn đối xử như thế nào thì chính là như thế đó, cô không có quyền phản đối.
Nhắm chặt hai mắt đã ướt đẫm nước, hít sâu một hơi bình ổn lại tâm trạng, sau đó nhanh chóng để làn nước lạnh giá cuốn đi những đau đớn, tủi nhục.
Lúc Hạ Tử Du mặc lại quần áo từ phòng tắm đi ra thì Hoắc Quân Nghị vẫn còn ngủ rất say.
Đây là lần duy nhất khi bắt đầu hợp đồng tình nhân, sau khi phát sinh quan hệ xong hắn không ra về ngay mà ngủ ở lại đây.
Nhìn người đàn ông mình yêu không được mà hận cũng không xong, Hạ Tử Du cảm thấy bản thân thật thê thảm.
Mở chiếc balo nhỏ lấy ra tờ giấy cùng cây viết, trước khi rời đi, cô muốn để lại câu chào tạm biệt.
Không biết hắn có thèm đọc hay không nhưng sau này có lẽ bọn họ sẽ không còn cơ hội nào gặp lại nhau nữa, vậy thì chí ít cũng nên chào tạm biệt nhau một câu tử tế.
Đặt tờ giấy trên chiếc tủ đầu giường, nhìn lại người đàn ông vẫn ngủ say không biết gì kia, Hạ Tử Du nở nụ cười yếu ớt, khẽ lẩm bẩm cho chính mình nghe:
'Quân Nghị, sau này nếu ông trời cho chúng ta cơ hội gặp lại, em mong lúc đó mình sẽ không còn là người thế thân hay là một cô tình nhân hèn mọn ở bên cạnh anh nữa, em muốn lúc đó em có thể ngẩng cao đầu để mỉm cười nhìn anh.
Còn bây giờ...!em phải đi rồi, tạm biệt!'
"Bị như vậy lâu chưa? Thật không hiểu nổi giới trẻ bây giờ, đã là phụ nữ thì phải yêu bản thân mình chứ? Tại sao cứ phải vì đàn ông mà không trân trọng cơ thể mà cha mẹ đã sinh ra!"
Giọng nói hơi gắt gỏng của vị bác sĩ vang lên mang theo đầy sự quan tâm kéo Hạ Tử Du trở về hiện tại.
"Từ...từ sáng hôm qua ạ!"
Hạ Tử Du khuôn mặt đỏ bừng thành thật trả lời.
Sáng hôm qua, lúc trở về cô đã thấy hạ thân vừa đau vừa xót, đi vệ sinh cũng cảm thấy vô cùng rát, thậm chí ở đáy quần lót còn có ít máu.
Rõ ràng là còn gần mười ngày nữa mới tới kỳ kinh nguyệt, nhưng nghĩ tới sự tình ngày hôm qua, cô tự an ủi bản thân chắc một hai ngày sẽ hết.
Nhưng qua tới ngày thứ hai, cảm giác đau rát ngày càng tăng lên, máu cũng chảy ra càng nhìu, thậm chí còn có thêm mủ màu vàng cùng mùi hôi.
Sợ hãi quá cô mới đi tới một phòng khám tư nhân để khám phụ khoa.
"Đừng ỷ mình còn trẻ thì không cần lo lắng cho sức khoẻ.
Tuy âm đạo bị sưng viêm chảy máu nhưng cũng không quá nặng, không ảnh hưởng đến vấn đề sinh sản sau này nhưng cho dù là gặp phải chuyện gì cũng không thể đối xử với bản thân mình như vậy.
Lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô, chỉ cần bôi đều đặn mỗi ngày vết thương sẽ tiêu viêm, không chảy máu nữa."
Vị bác sĩ nhìn qua vết thương trên người Hạ Tử Du, chân mày vô thức chau lại, đáy mắt lộ ra vẻ đau lòng, giọng nói đầy khiển trách nhưng lại mang theo vẻ khuyên nhủ.
Nước mắt uất ức, sợ hãi cùng đau đớn kìm nén hai ngày qua từng giọt từng giọt rơi xuống hai má.
Từ khi ba mẹ qua đời, cô cũng không có nhiều bạn bè thân thiết, bà nội thì lớn tuổi, có những việc không biết chia sẻ, tâm sự cùng ai, chỉ biết ngậm nhấm, chịu đựng một mình.
Những lúc bị bắt nạt, chịu uỷ khuất, cô rất muốn có ai đó tới bảo vệ, trấn an, nhưng cuối cùng lại phải chống đỡ một mình.
Cô biết mình không thể gục ngã, cô còn có bà nội, vì vậy lại phải tiếp tục gồng mình lên cố gắng vượt qua mọi khó khăn đó.
"Sao lại khóc, đau lắm à?"
Thấy cô khóc, vị bác sĩ có chút hoảng hốt, lo lắng hỏi.
"Không...cháu không sao, chỉ là lâu rồi ngoài bà nội cháu ra thì chỉ có cô là người nói những câu đầy quan tâm lo lắng kia với cháu...cho nên nhất thời xúc động mới chảy nước mắt."
Hạ Tử Du nhẹ nhàng lau nước mắt, nghẹn ngào nói từng tiếng.
"Cô gái ngốc, cháu còn trẻ, còn nhiều thứ tốt đẹp hơn sẽ đón chào cháu phía trước.
Vì thế đừng vì ai mà khiến bản thân mình mất đi giá trị, rồi khiến bản thân bị tổn thương.
Có những chuyện kết thúc không phải là hết mà sẽ là lúc đầu.
Hãy cứ mạnh mẽ tiến về phía trước!"
"Cháu hiểu rồi, cảm ơn cô, cháu sẽ cố gắng sống tốt hơn."
Rời bệnh viện, ngước mặt lên nhìn bầu trời cao vời trong xanh, Hạ Tử Du khẽ mỉm cười, cuộc sống vốn là như vậy, con đường đi của mỗi người không ai giống ai, vì vậy, chỉ có thể bước tiếp mới biết được phía trước tương lai như thế nào!