Buổi sinh nhật diễn ra khá vui nhộn, ấm cúm.
Bạn bè của Lâm Bách Phong đều là người thành đạt, cách nói chuyện hài hước nhưng rất có chừng mực.
Dù sao khi đối diện với mỹ nữ có phần băng lạnh như Hạ Tử Du, đặc biệt lại xuất hiện bên cạnh cùng Lâm Bách Phong vốn như Liễu Hạ Huệ giữ thân trong sạch thì càng khiến bọn họ thêm tò mò về mối quan hệ này.
Lúc kết thúc buổi tiệc cũng đã gần mười giờ, mọi người cùng nhau vui vẻ ra về.
Trong lúc đứng ở một góc trước cửa khách sạn đợi Lâm Bách Phong đi lấy xe, Hạ Tử Du đã bị âm thanh non nớt, dễ thương gần đấy truyền đến làm cho chú ý.
"Ba...b...ba..."
Khoé môi vốn dĩ đang giương lên nhưng lúc quay người sang nhìn, Hạ Tử Du lập tức bị hình ảnh trước mắt làm cho cả người trở nên ngây ngốc, khuôn mặt dưới ánh đèn đường lờ mờ đã trắng bệch không còn chút huyết sắc.
Người đàn ông đang bế một bé gái xinh xắn như búp bê trên tay chẳng phải là....!Hoắc Quân Nghị sao?
Ánh mắt của hắn nhìn cô bé đó cực kỳ dịu dàng, tràn ngập tình yêu thương, thỉnh thoảng còn cưng nựng, vỗ vỗ hai bên má phúng phúng trắng hồng.
Mỗi lần như thế cô bé lại cười khúc khích, bập bẹ gọi 'ba...ba'
Cả người Hạ Tử Du khẽ run lên.
Hắn đã kết hôn và có con rồi ư?
Cũng đúng, đã sáu năm rồi, năm nay hắn đã ngoài ba mươi tuổi, kết hôn rồi sinh con là điều vô cùng bình thường.
Vợ của hắn hẳn là minh tinh Đường San San kia.
Năm đó chứng kiến được tình cảm sâu đậm mà hắn dành cho cô gái đó, trong lòng Hạ Tử Du vẫn luôn cảm thấy chua xót cùng ghen tị.
Cuối cùng thì Hoắc Quân Nghị cũng lấy được người mà hắn yêu, cô nên mừng cho hắn.
Hai người họ quả thật rất đẹp đôi, trai tài gái sắc, giờ đây, chắc hẳn hắn đang rất hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình.
Mí mắt cụp xuống, cúi thấp đầu khẽ cười khổ, hai mắt nóng lên.
Hạ Tử Du tự trách bản thân mình thật vô dụng, sau bao nhiêu năm, người đàn ông kia vẫn luôn dễ dàng khiến tâm trí cô bị ảnh hưởng.
"Tử Du...Tử Du...em sao vậy?"
Lâm Bách Phong mới lấy xe xong, chạy tới chỗ Hạ Tử Du đang đứng thì thấy cô khuôn mặt tái nhợt, như người mất hồn, gọi mấy lần cũng không thấy phản ứng thì liền sợ hãi xuống xe chạy lại gần, hai bàn tay đặt lên vai cô lay nhẹ.
Lúc này Hạ Tử Du mới giật mình mà bừng tỉnh, lắp bắp nói:
"Em...em không sao...!chúng ta đi thôi."
Đứng ở phía bên này, Hoắc Quân Nghị bị cái tên Tử Du mà người đàn ông kia gọi làm cho chú ý mà đưa mắt nhìn qua.
Biểu cảm vốn đang ôn nhu bỗng chốc thay đổi nhanh chóng.
Cô gái kia chẳng phải là Hạ Tử Du sao?
Đôi mắt sắc bén như chim ưng săn mồi của Hoắc Quân Nghị nhìn chằm chằm vào cô, quan sát thật kỹ từ đầu tới chân.
Trên người Hạ Tử Du dù chỉ mặc chiếc đầm đen đơn giản nhưng lại có thể thấy được đường cong cơ thể thập phần hoàn mỹ.
Khuôn mặt trái xoan trắng nõn, mái tóc đen dài thẳng mượt, đôi mắt to tròn trong suốt phảng phất nỗi buồn, cánh môi đỏ hồng mấp máy đầy khiêu gợi hình như đang nói gì đó.
Cô gái nhỏ này khiến hắn phải công nhận, càng ngày cô càng xinh đẹp, tuy không làm gì, cũng không cần mặc đồ hở hang nhưng vẫn rất thu hút, hấp dẫn ánh mắt của đàn ông.
Cái nhìn quá mức lộ liễu của Hoắc Quân Nghị khiến Hạ Tử Du ở bên đây rùng mình một cái.
Theo phản xạ mà đưa mắt nhìn lên, đúng lúc bốn mắt chạm nhau, khóe miệng Hoắc Quân Nghị khẽ nhếch, hiện lên ý cười.
Hạ Tử Du khi ở trước mặt Hoắc Quân Nghị luôn là người nhát gan, mắt đẹp liền hạ xuống, dù cho trước đây hay bây giờ, cô vẫn không có đủ can đảm để đối mặt với hắn.
Vì thế khi Lâm Bách Phong vừa mở cửa xe, cô đã khẩn trương ngồi vào, hai tay siết chặt lấy giỏ xách, tim đập thình thịnh.
Ở ngoài đây, tâm trạng Hoắc Quân Nghị không tốt hơn là mấy.
Khi thấy người đàn ông anh tuấn xuất hiện bên cạnh cô, đáy mắt Hoắc Quân Nghị lập tức trở nên thâm sâu, nhìn theo bóng dáng chiếc xe đang chạy xa dần, hàn khí lạnh buốt từ người tản ra.
Người đàn ông kia là ai?
Kim chủ hiện tại của cô ta sao?