"Con bé kia, mày đang làm gì vậy hả? Mau buông tiểu thư ra"
Hoắc Ngữ Yên đang cõng Hạ Tử Du trên lưng thì bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng la lớn thất thanh của vú Trương, người chăm sóc cô bé ngay từ khi còn bé.
Cô bé Hạ Tử Du cảm thấy như có điều gì đó không ổn đang xảy ra nên vội nhảy xuống khỏi lưng của Hoắc Ngữ Yên, gương mặt chợt tái nhợt khi thấy một người phụ nữ trung niên thân hình hơi đẫy đà, khuôn mặt đầy tức giận đang lao nhanh về phía mình.
Vừa bước đến gần cô bé Hoắc Ngữ Yên thì vú Trương đã nhanh tay túm lấy cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé của Hạ Tử Du mà kéo mạnh ra.
"Con bé này ở đâu xuất hiện đây, mày đang làm gì tiểu thư vậy hả? Ngữ Yên, con có sao không, con bé này đã làm gì con, nói vú Trương biết để vú Trương dạy dỗ nó"
Vú Trương khẩn trương quan sát cô bé Hoắc Ngữ Yên xem có bị làm sao không, đây là con gái út của Hoắc gia, được cưng như cô công chúa nhỏ, nếu cô bé có bị làm sao, dù chỉ trầy xước một tí da thì cái thân già này của bà cũng không được yên ổn.
"Con không sao, tụi con đang chơi trò chơi hoàng tử và công chúa thôi mà".
Cô bé Hoắc Ngữ Yên vô tư trả lời.
"Tiểu Yên, thì ra em đang ở đây, con bé này, có biết mọi người tìm em khắp nơi không hả?"
" A! Anh hai, anh cũng tới đây chơi với em sao? Em đã đỡ mệt rồi, ở trong nhà tới phát chán luôn vậy đó, mẹ lại không cho em ra ngoài nên em mới tới đây chơi nè".
Hoắc Ngữ Yên ngước khuôn mặt xinh như búp bê lên hướng về chàng thiếu niên đang tiến lại gần mình.
Do bị vú Trương kéo ra cách xa chỗ Hoắc Ngữ Yên đang đứng nên Hạ Tử Du ngược hướng với chàng thiếu niên đang tiến lại.
Khi nghe Hoắc Ngữ Yên nói có người tới theo phản xạ tự nhiên cô bé Hạ Tử Du khẽ quay đầu lại hướng về phía có tiếng động.
Ánh mặt trời rọi chiếu, vầng sáng bao quanh thân thể của người thiếu niên, càng làm nổi bật lên khí chất hơn người.
Đôi mắt Hạ Tử Du mở lớn, cái đầu nhỏ ngước cao lên để có thể nhìn rõ hơn, trong đầu chợt loé lên suy nghĩ 'Vị đại ca này thật cao, thật xinh đẹp, y như chàng hoàng tử bước ra từ các câu chuyện cổ tích'
Khuôn mặt cực kỳ tuấn tú đẹp đẽ, nhưng cũng cực kỳ lạnh lùng, đôi mắt thể hiện rõ sự tự tin ngạo nghễ, cơ thể cao lớn tuy rằng trẻ tuổi nhưng lại tản ra một khí thế bức người.
Dù chỉ mặc quần áo đơn giản ở nhà, nhưng nhìn sơ qua là biết chất liệu vải cao cấp, mặc lên người hắn càng khiến bộ đồ thêm phần đẹp mắt.
Lúc đi ngang qua Hạ Tử Du chàng thiếu niên cũng không thèm liếc mắt nhìn cô bé một cái, trong mắt chàng thiếu niên chỉ có cô bé Hoắc Ngữ Yên trước mặt.
Thân mình cao lớn cúi thấp xuống, một tay nắm lấy bả vai nhỏ bé của Hoắc Ngữ Yên, một tay nhẹ xoa đầu cô bé, lên tiếng:
" Em có biết mẹ đang lo lắng kiếm em khắp nơi không? Còn em lại trốn ở đây, xem lát mẹ sẽ trừng phạt em như thế nào tiểu nghịch ngợm này?"
Đúng như chàng thiếu niên vừa nói, phía xa liền xuất hiện một vị phu nhân xinh đẹp đang tiến lại gần.
"A, mẹ tới, mẹ tới rồi, anh hai, anh hai nhớ phải bảo vệ em đó"
Cô bé Hoắc Ngữ Yên khi thấy vị phu nhân xinh đẹp kia càng ngày càng tiến lại gần thì vội trốn sau lưng lưng anh trai.
"Tiểu Yên, con qua đây nhanh cho mẹ, dám cãi lời mẹ trốn ra đây chơi, con có biết con đang bệnh không hả? Trời lại nắng nóng như vậy, con muốn bệnh nặng hơn sao?"
Vị phu nhân xinh đẹp vừa lên tiếng chính là nữ chủ nhân của Hoắc gia : Úc Noãn Tâm.
Tuy đã gần 40 nhưng do được bảo dưỡng tốt nên trông chẳng khác nào những cô gái trẻ bây giờ.
Khi thấy Úc Noãn Tâm vừa tiến tới thì vú Trương đã nhanh nhảu lên tiếng:
"Phu nhân, tôi đang đi kiếm tiểu thư gần nhà bếp thì nghe tiếng la của tiểu thư nên vội chạy qua đây, vừa tới nơi thì thấy con bé này đang ở trên lưng tiểu thư rồi còn nắm lấy tóc tiểu thư mà giật nữa"
Vú Trương vừa nói xong liền kéo mạnh lấy cánh tay mảnh khảnh của Hạ Tử Du rồi đẩy lên phía trước.
Do bị đẩy bất ngờ, mất thăng bằng nên Hạ Tử Du té ngồi trên thảm cỏ, khuôn mặt sợ hãi, cái đầu nhỏ vội lắc, lắp bắp lên tiếng:
"Con! con không có làm hại Ngữ Yên, con chỉ đang chơi trò chơi hoàng tử công chúa với cậu ấy thôi, mọi người ! "
Hạ Tử Du còn chưa kịp giải thích xong thì cô bé Hoắc Ngữ Yên đang trốn sau lưng anh trai bỗng dưng ngất đi.
Mọi người lập tức sợ hãi, Úc Noãn Tâm lo lắng la lên:
"Tiểu Yên, con sao vậy? Đừng làm mẹ sợ"
Người thiếu niên thấy vậy vội nhanh chóng bế cô bé lên tiến về nhà chính, Úc Noãn Tâm thì giao phó cho vú Trương liên lạc bác sĩ Thời tới ngay lập tức.
Mọi người đi nhanh qua, bỏ lại cô bé Hạ Tử Du vẫn còn ngồi trên mặt đất, khuôn mặt sợ hãi, nước mắt lăn dài.
Lúc người thiếu niên đi qua Hạ Tử Du liền cảm thấy có một đôi mắt lạnh lùng sắc nhọn đang hướng về phía mình.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, tròng mắt người thiếu niên càng lạnh hơn, thể hiện rõ sự khinh thường.
Sau này, Hạ Tử Du mới biết được, thì ra mỗi người đều được ông trời sắp đặt số phận, cũng như cô, lần gặp mặt này đã khiến cuộc đời cô thay đổi!