Trước cái nhìn quá mức thâm trầm khó đoán của hắn, toàn thân Hạ Tử Du khẽ run lên như có một luồng điện xẹt qua, mí mắt vội cụp xuống, tim đập thình thịch, lắp bắp nói:
"Xin...xin chào...Hoắc tổng....đã lâu không gặp.
Anh vẫn khoẻ chứ?"
Đã sáu năm rồi, hắn vẫn không thay đổi gì nhiều, chỉ là gương mặt tuấn dật lúc trước vốn cô cùng bắt mắt, nay lại càng thêm vẻ cương nghị từng trải, toàn thân đều tỏa ra sự nam tính mãnh liệt.
Trừ cái buổi tối vô tình nhìn thấy hắn ôm bé gái xinh đẹp như búp bê ở trong lòng cách đây không lâu, hôm nay cô mới có cơ hội nhìn thấy hắn bằng xương bằng thịt, gần ngay trước mắt như bây giờ.
"Lại đây."
Không trả lời câu hỏi, Hoắc Quân Nghị vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đầy biếng nhác, ánh mắt sắc bén vẫn tiếp tục quan sát từng cử chỉ, biểu cảm của cô, thờ ơ ra lệnh
Mặc dù có chút nghi ngờ nhưng Hạ Tử Du không dám không nghe lời, bước chân rụt rè tiến về phía trước, khi đứng trước bàn làm việc của hắn cách hai bước chân thì dừng lại, bàn tay run run lấy tập hồ sơ từ trong giỏ ra cẩn thận đặt lên bàn, dè dặt nói:
"Trưởng phòng Lưu nói Hoắc tổng muốn gặp tôi vì bản báo cáo có vấn đề, không biết...!tôi đã làm không đúng ở đâu, mong Hoắc tổng chỉ bảo thêm."
Tuy đứng trước mặt Hoắc Quân Nghị nhưng cô vẫn không đủ can đảm nhìn thẳng hắn, có lẽ là do ánh mắt kia càng lúc càng lộ liễu, như muốn nhìn xuyên thấu cơ thể cô.
Sao hắn lại dùng ánh mắt đó nhìn cô? Trên người cô có chỗ nào bất ổn ư?
Hạ Tử Du chìm trong một đống suy nghĩ cho nên không phát hiện, trong ánh mắt Hoắc Quân Nghị đã nổi lên khát khao dục vọng, nhưng rất nhanh hắn đã kiềm chế lại được, trên mặt hiện lên một nụ cười khó hiểu.
Chậm rãi mở bật lửa châm điếu xì gà đang ngậm ở trên môi hết sức tao nhã, hít một hơi, nhả ra một làn khói trắng, sau đó hắn mới trầm thấp lên tiếng, trong giọng nói đầy ý châm biếm:
"Sợ tôi đến vậy à? Nếu tôi nhớ không nhầm thì chúng ta từng thân thiết hơn thế này gấp nhiều lần, chẳng lẽ hiện giờ có kim chủ mới rồi nên Hạ tiểu thư đã quên chuyện cũ, hửm?"
Câu nói kia của Hoắc Quân Nghị thực sự rất hữu dụng, ngay lập tức liền khiến Hạ Tử Du hốt hoảng ngẩng mặt lên, hai mắt mở to đầy khó hiểu nhìn hắn, cả người cứng đờ, miệng nhỏ mấp máy định nói gì đó nhưng lại không biết phải nói như thế nào mới đúng, sau cùng chỉ có thể cắn cắn môi đầy cam chịu.
Từ cái ngày vô tình nhìn thấy Hạ Tử Du đứng bên ven đường đêm tết Trung Thu cùng buổi tối ở trước khách sạn rồi lên xe cùng người đàn ông kia, tâm trạng của hắn trở nên rất khác lạ, vừa hụt hẫng mất mát lại xen lẫn tức giận.
Thậm chí tối hôm đấy hắn còn nằm mơ thấy mộng xuân, mà đối tượng trong giấc mơ đó chính là cô gái đang đứng trước mặt.
Điều đó chưa bao giờ xảy ra trong cuộc đời hơn ba mươi năm qua của Hoắc Quân Nghị, khiến hắn đối với bản thân mình cũng đầy kinh ngạc.
Ánh mắt Hoắc Quân Nghị bỗng trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới.
Trong mắt mọi người, Hạ Tử Du luôn được công nhân là một mỹ nhân.
Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, da trắng mịn, mũi cao thẳng, mắt hạnh to tròn, môi hồng răng trắng.
Không chỉ có vậy, dáng người còn vô cùng gợi cảm, chân dài thon thả, chỗ nào cần lồi đều sẽ lồi.
Tuy lúc đi làm cô chỉ mặc những bộ đồ công sở tiêu chuẩn đơn giản, màu sắc chủ yếu là tông màu tối hoặc đơn sắc nhưng vẫn không thể che dấu được sức lôi cuốn hấp dẫn.
Mắt thấy Hạ Tử Du chỉ đứng yên, im lặng không nói tiếng nào càng khiến tâm tình hắn đột nhiên trở nên giận dữ.
Bỏ hai chân xuống, cơ thể chậm rãi đứng dậy bước về phía cô, đôi mắt vô cùng đáng sợ, bàn tay vươn ra nắm chặt lấy cằm cô nâng lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn, thanh âm lạnh như băng:
"Bình thường đều dùng dáng vẻ này để câu dẫn đàn ông sao?"
Hành động thô lỗ của hắn khiến Hạ Tử Du càng thêm sợ hãi, hai mắt ẩm nước, khó khăn nói:
"Không...không phải như anh nghĩ..."
"Vậy sao?"
Khoé môi cong lên, trong mắt Hoắc Quân Nghị bỗng hiện ra một tia cực nóng.
Dụi điếu xì gà xuống gạt tàn gần đó, bàn tay to vươn ra khẽ vuốt mái tóc đen dài mềm mại của cô, thỉnh thoảng còn cuốn lấy một lọn tóc vào ngón tay rồi đưa lên mũi ngửi.
Khoảng cách của bọn họ lúc này rất gần, Hoắc Quân Nghị còn có thể ngửi được mùi của hương chanh thơm mát nhẹ nhàng toả ra từ người cô.
Trái tim bất ngờ nảy lên, cô gái này, dù không làm gì cũng dễ dàng khơi lên dục vọng mà hắn đã kiềm chế từ khi cô xuất hiện.
Bước vào thương trường bao nhiêu năm nay, chạm mặt với bao nhiêu lão hồ ly, Hoắc Quân Nghị tự cảm thấy bản thân là người kiểm soát cảm xúc vô cùng tốt nhưng khi đối diện trước cô gái này, hắn phải sầu não thừa nhận rằng, mình hoàn toàn thất bại.
Bị éo buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực cuồng dã của hắn, Hạ Tử Du cảm thấy cơ thể run lên, trong lòng vô cùng bất an.
Cô sợ ánh mắt lạnh lùng sắc bén như nhìn thấu mọi chuyện của hắn, sợ hắn sẽ nhìn ra được tình cảm mà cô đã cất giấu bao nhiêu năm nay của bản thân.
"Hoắc...Hoắc tổng...anh có thể...ưm..."
Nhưng chưa để Hạ Tử Du nói hết, Hoắc Quân Nghị đã bất ngờ cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ đang mấp máy đầy dụ dỗ của cô.
Đầu lưỡi thô to xộc thẳng vào khoang miệng ẩm ướt, ra sức liếm mút, trêu đùa.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ có hai người vốn im lặng phút chốc vang lên từng tiếng chậc chậc làm người ta phải đỏ mặt thẹn thùng.
Hạ Tử Du bị nụ hôn của Hoắc Quân Nghị làm cho khiếp sợ, hai mắt trừng lớn, cả người vô lực quên mất phản kháng, mặc cho hắn làm càn.
"Thật ngọt!"
Tới lúc Hoắc Quân Nghị luyến tiếc rời môi cô thì cũng đã là mấy phút sau.
Đã bao lâu rồi hắn không có hôn môi nồng nhiệt như vậy? Trái tim như có dòng nước ngọt ngào thanh mát chảy qua, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đã ửng đỏ của cô đầy thoả mãn.