Tổng Tài Vô Tình Yêu Anh Thật Đau Lòng FULL


Đã gần một tuần trôi qua từ cái ngày Hạ Tử Du đến Hoắc thị để đưa bản báo cáo cho Hoắc Quân Nghị.

Hôm đó sau khi trở về, lúc quay lại văn phòng, trưởng phòng Lưu thấy cô mặt mũi nhợt nhạt, nghĩ cô bị Hoắc tổng làm khó thì lo lắng hỏi thăm.
Đối với sự quan tâm của trưởng phòng Lưu, Hạ Tử Du chỉ khẽ gượng cười nói không có việc gì, là do được gặp trực tiếp tổng giám đốc nên tinh thần hơi căng thẳng.

Còn về sự việc kia, Hạ Tử Du có thể hiểu được là do hắn say rượu, không đủ tỉnh táo nên mới làm như vậy.
Cô đã không còn là cô gái mười tám tuổi, mơ mộng về một tình yêu mà ở đó chàng trai mình yêu thầm nhiều năm, qua một khoảng thời gian dài vô tình gặp lại, chàng trai sẽ nhận ra rằng bản thân thật ra cũng có tình cảm với cô gái, sau đó bọn họ sẽ cùng nhau bắt đầu mối quan hệ yêu đương cuồng nhiệt.

Cắn cắn môi đầy cam chịu, cô chẳng qua cũng chỉ là một trong những người phụ nữ mà Hoắc Quân Nghị dùng để phát tiết dục vọng khi cô gái hắn yêu không ở bên cạnh.

Cho nên không cần tự mình đa tình, vì rốt cuộc người đau lòng cũng chỉ có mình cô!

Tan làm, đang vừa đi vừa mải suy nghĩ nên khi tiếng còi xe phía sau vang lên liền khiến Hạ Tử Du giật thót tim, bước chân khựng lại, theo phản xạ mà quay qua nhìn chiếc xe màu xanh đen đang đậu gần đó.

Không để cô tò mò quá lâu, cửa kính xe mau chóng được hạ xuống, bên trong liền hiện lên khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười của Lâm Bách Phong.

"Tử Du, thật trùng hợp, anh vừa đi công chuyện ngang qua đây đúng lúc liền nhìn thấy em.

Hôm nay cho anh làm tài xế của em nhé?"

Hạ Tử Du kinh ngạc mở to mắt, không nghĩ lại trùng hợp như vậy.

"A...anh Bách Phong, trạm xe bus ở ngay trước mặt rồi, chỗ em ở lại không tiện đường với anh lắm, cho nên không cần phiền phức vậy đâu."

"Không phiền chút nào, thật ra anh cũng đang định tìm em để nhờ em giúp đỡ một việc, chẳng lẽ em thấy người gặp nạn mà không giúp đỡ sao?"

Bày ra vẻ mặt đáng thương, Bách Lăng Phong nhìn cô đầy chờ mong.

"Nhưng em..."

Hạ Tử Du còn chưa kịp nói hết câu thì đã tiếng còi xe inh ỏi ở đằng sau cùng tiếng thúc giục:

"Này cô gái, nhanh nhanh lên xe để chúng tôi còn đi tiếp chứ, có giận dỗi gì thì để về nhà rồi tính tiếp.."

Mấy chiếc xe không thể đi tiếp bởi xe của Lâm Bách Phong đang cản ở phía trước liên tục bấm còi, thậm chí có người nóng tính còn la lớn:

"Đường này của nhà mấy người hay sao mà muốn dừng ở đâu thì dừng? Còn không mau đi thì đừng trách xe của tôi không có mắt."

Gương mặt Hạ Tử Du đầy căng thẳng, nhìn về phía Lâm Bách Phong thì thấy anh nháy mắt hóm hỉnh như thể đang xem chuyện vui, vì thế không còn cách nào khác đành nhanh chóng mở cửa xe bước vào, cô không muốn ngày mai sẽ bị lên báo vì tội cản trở giao thông a!

Chắng mấy chốc, xe của Lâm Bách Phong đã hoà vào dòng xe cộ đông đúc.

Lúc này, cả hai không hẹn mà cùng quay qua nhìn nhau bật cười, đúng là rất ngốc!

///

"Anh nói sao, giả làm bạn gái của anh?"

Hạ Tử Du suýt chút nữa là bị sặc miếng thịt bò đang nhai dở trong miệng, khó khăn hỏi lại.

"Suỵt, em nói nhỏ chút được không? Lỡ có người quen nhìn thấy là anh sẽ tội chồng thêm tội đó!"

Lâm Bách Phong lấy ly nước lọc đưa cho cô, bày ra vẻ mặt đầy đau khổ.

"Nhưng chuyện đó...anh Bách Phong, lừa gạt người lớn không tốt chút nào, nếu bị phát hiện..."

"Chỉ một lần này thôi, mẹ anh đã ra tối hậu thư, nếu hôm cao thọ ông ngoại mà anh không dẫn bạn gái tới thì ngày hôm đó mẹ sẽ bắt anh phải đồng ý hẹn hò cùng cô gái mà mẹ anh đã chọn sẵn.

Tử Du, chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn anh nhảy vào hố sâu biển lửa vậy sao?"

"Phì...đâu có nghiêm trọng vậy chứ! Biết đâu nhờ vậy anh sẽ gặp được tình yêu đích thực của đời mình cũng nên."

Hạ Tử Du vui vẻ cười nói.

"Tình yêu đích thực của anh không phải đang ở trước mặt rồi sao? Cần gì phải đi đâu kiếm nữa!"

"Khụ..."

Để ly nước đang uống xuống, lấy khăn lau lại khoé miệng, nụ cười trên mặt Hạ Tử Du có chút ngượng ngùng, không dám nhìn Lâm Bách Phong.

"Anh chỉ đang nói vui thôi, em không cần phản ứng mạnh như vậy chứ? Thật đáng yêu!"

Lắc lắc đầu mỉm cười ngọt ngào, bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng của Lâm Bách Phong không tự chủ được mà vươn tới đầu cô nhẹ xoa, biểu cảm đầy cưng chiều.

"Không phải đều tại anh sao? Anh chỉ biết trêu chọc em thôi."

Từ lâu, trong mắt Hạ Tử Du, Lâm Bách Phong giống như một người anh trai tốt bụng, luôn bên cạnh động viên, sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi cô gặp khó khăn.

Nhưng cô biết, tình cảm mà anh dành cho cô lại không đơn thuần chỉ dừng lại ở anh trai em gái, mà đó là tình yêu đôi lứa.

"Đúng...đúng...đều là tại anh! Tại hạ sai rồi, Hạ tiểu thư, xin tiểu thư hãy rủ lòng thương mà ra tay cứu giúp người đang gặp nạn."

"Anh thật là...vậy...!chỉ một lần này thôi!"

Lưỡng lự nói ra câu đồng ý, trong lòng Hạ Tử Du thấp thỏm lo sợ, không biết mình làm như vậy có đúng không?

"Thành giao! Em không được đổi ý đâu đó, Tử Du, cảm ơn em."

Bữa tối sau đó diễn ra trong không khí ấm áp, Lâm Bách Phong vui mừng tới nỗi cười nói không ngớt, liên tục gắp thức ăn cho Hạ Tử Du.

Lâm Bách Phong tự nhủ với bản thân, bước đầu là khiến cô trở thành bạn gái giả, còn sau này có trở thành thật được hay không thì còn cần phải cố gắng hơn nữa....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui