"Tôi...tôi không biết, xin anh...bỏ tay ra...đau quá."
Hơi thở nguy hiểm của người đàn ông tràn ngập ở chóp mũi, cả người Hạ Tử Du cảm thấy rét lạnh, khuôn mặt trắng bệch, sợ hãi nói.
"Vậy bây giờ tôi sẽ cho em biết..."
Bỏ qua lời cầu xin yếu ớt của cô, trên khuôn mặt anh tuấn hoàn hảo của Hoắc Quân Nghị hiện ra nụ cười đầy mê hoặc, cả người hắn dựa gần sát vào cơ thể Hạ Tử Du, đôi môi mỏng thổi ra làn hơi như lông vũ quét qua da mặt trắng nõn.
Hạ Tử Du rùng mình một cái, khó hiểu nâng hai mắt còn ngấn nước lên nhìn hắn.
Nhưng rất nhanh sau đó đã có đáp án.
Bàn tay to của Hoắc Quân Nghị vừa đem cửa phòng đóng sập lại, liền thuận thế mà đem cơ thể Hạ Tử Du bế xốc lên, bước chân vô cùng trầm ổn tiến vào phía chiếc giường màu xanh nước biển bên trong.
"A...bỏ tôi xuống, Hoắc Quân Nghị, anh muốn làm gì?"
Cơ thể mất trọng tâm, Hạ Tử Du hoảng hốt đưa hai tay bám lấy bả vai của hắn.
"Chẳng phải hành động của tôi rất rõ ràng rồi sao? Đàn ông và phụ nữ ở trên giường còn có thể làm gì ngoài làm tình! Hửm"
Mắt đẹp trợn to, Hạ Tử Du sửng sốt nhìn người đàn ông nói ra mấy câu nhạy cảm kia mà mặt mũi vẫn tỉnh bơ, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hai tay đang đặt trên vai hắn đẩy mạnh ra.
Cô không muốn, không muốn làm chuyện đó một lần nào nữa! Rất đau!
Phần ký ức đáng sợ kia lại ùa về, cả người bỗng sởn cả gai ốc, lắc mạnh đầu, giãy giụa càng dữ dội hơn.
Phản ứng quá mức mãnh liệt của Hạ Tử Du khiến hắn nghĩ rằng, cô là đang muốn giữ thân trong sạch cho tên đàn ông kia nên trong lòng càng thêm tức giận, gân xanh hai bên thái dương hiện rõ dựt dựt liên hồi.
Ném mạnh cô xuống giường, sau đó cơ thể cao lớn cũng nhanh chóng nằm đè lên, đem hai tay đang vùng vẫy của cô kéo lên cố định trên đỉnh đầu, bá đạo ra lệnh:
"Ngoan ngoãn cho tôi, em mà còn làm loạn thì đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc!"
Khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh đang híp lại của hắn, Hạ Tử Du hiểu được hắn đang rất tức giận, cơ thể vô thức mà rụt lại, nước mắt lăn dài trên mặt, thanh âm đầy nức nở:
"Dừng...dừng lại đi, cầu xin anh...tôi không muốn, chúng ta không thể..."
Hắn đã có vợ con rồi sao lại còn muốn phát sinh quan hệ xấu hổ này cùng cô?
Không phải hắn rất yêu vợ mình ư? Nếu yêu vậy tại sao lại còn làm ra chuyện phản bội như thế này? Hay hai vợ chồng bọn họ đang giận nhau, cho nên cô mới đúng lúc trở thành kẻ thay thế?
Không! Cô không muốn bản thân lại một lần nữa trở thành kẻ thế thân cho người phụ nữ khác, cũng không muốn trở thành kẻ thứ ba đáng bị lên án.
"Thứ mà Hoắc Quân Nghị tôi muốn không có gì là không thể, kể cả em.
Đồ tôi dùng còn chưa chán, thì kẻ khác...chờ đi!"
Vừa dứt lời, Hoắc Quân Nghị liền cúi thấp đầu, chuẩn xác mà đem miệng cô ngậm lấy.
Nụ hôn
vô cùng mạnh bạo như đang trút hết phẫn nộ vào đó.
Đầu lưỡi thô to xộc thẳng vào khoang miệng, trêu đùa cuốn lấy chiếc lưỡi đang yếu ớt phản kháng.
"Ưm...đừng...ư...đừng cởi..."
Song song với nụ hôn bá đạo, hai tay Hoắc Quân Nghị cũng nhanh chóng đem quần áo của cô cởi bỏ.
Áo sơmi cùng chân váy đen chẳng mấy chốc đã đáng thương nằm dưới sàn nhà.
Lúc hắn rời bỏ môi cô, thì cả hai đã liên tục thở dốc.
Trên người Hoắc Tử Du bây giờ chỉ còn lại bộ đồ lót màu trắng bằng ren mỏng, thân thể trắng nõn dưới cái nhìn nóng rực của hắn đã ửng hồng, càng thêm xinh đẹp yêu mị.
Hơi thở ngày một nặng nề, Hoắc Quân Nghị nhìn dáng vẻ mê hoặc của cô gái dưới thân đến ngẩn người mấy giây.
Hình ảnh này đã từng xuất hiện trong giấc mộng xuân của hắn dạo gần đây!
"Cơ thể em rất đẹp, rất hợp với khẩu vị của tôi, vì thế...!kháng cự chỉ vô ích."
Bàn tay to đã nổi đầy gân xanh dứt khoát đem móc gài áo ngực đẩy ra, hai vú tròn đầy của Hạ Tử Du lập tức nhảy bật ra, nụ anh đào đỏ hồng run rẩy vươn cao như mời gọi người khác đến nhấm nhấp.
"Hai chú thỏ nhỏ dường như đã lớn hơn lúc trước nhiều, có phải thường xuyên được đàn ông chạm vào? Hửm"
Đôi mắt Hoắc Quân Nghị bỗng trở nên thâm trầm.
Chỉ cần nghĩ tới mấy năm qua cô đã từng nằm dưới thân người đàn ông khác để kẻ đó chơi đùa, trong lòng hắn như có ngọn lửa ghen tuông đang bùng cháy dữ dội.
Bàn tay vô thức dùng lực bóp mạnh một bên vú của Hạ Tử Du như trừng phạt.
"A...Không...không có...xin anh...dừng lại đi, cầu xin anh...đau quá..."
Tay nhỏ đấm vào lồng ngực săn chắc của Hoắc Quân Nghị, cả người cô không ngừng vặn vẹo giãy dụa.
"Tôi đã cảnh cáo em thế nào? Hửm"
Nói xong, không để cô kịp phản ứng, Hoắc Quân Nghị liền há miệng ngậm lấy một bên vú của cô, bàn tay còn lại tiến xuống phía dưới, chen vào giữa hai chân đang khép chặt, chỉ bằng một vài động tác đơn giản đã thuận lợi đem quần lót kéo xuống.
Ngón tay thon dài mang theo vết chai mỏng trực tiếp len vào giữa huyệt nhỏ, mới đầu chỉ gảy nhẹ, nhưng chỉ mấy giây sau liền đột ngột đâm mạnh vào.
"A...ưm...đừng mà..."
Âm hộ vốn chưa đủ ẩm ướt bị dị vật đâm vào như vậy liền sinh ra cảm giác đau đớn, cả người Hạ Tử Du run rẩy, đáng thương lắc lắc đầu nhỏ.
"Vẫn còn chặt khít như vậy?"
Huyệt nhỏ gắt gao hút chặt lấy ngón tay, Hoắc Quân Nghị cong khoé môi cười tà mị, phun ra hơi thở cực nóng có chút hỗn loạn bên tai cô.
"Hoắc...Hoắc tổng...xin anh, ngừng lại đi, đừng khiến mọi chuyện đi quá xa, sẽ không thể cứu vãn."
Hạ Tử Du đau đến mày đẹp nhíu lại, trên trán đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, nghẹn ngào khẽ nói.
"Sao nào? Sợ bị kim chủ hiện tại của em phát hiện? Nhưng...muộn rồi..."
Cười hừ mũi một cái, Hoắc Quân Nghị rút ngón tay đang ở trong huyệt nhỏ của cô, bắt đầu đem quần áo của chính mình nhanh chóng thoát đi.