Cuối tuần,
Tiệc mừng thọ ông ngoại của Lâm Bách Phong được tổ chức tại nhà riêng ở ngoại ô.
Ông ngoại Lâm Bách Phong tên là Tiêu Chính Phàm.
Trước đây, từng giữ chức thị trưởng thành phố Y, tuy giờ đã nghỉ hưu nhưng mối quan hệ với các cấp lãnh đạo vẫn vô cùng tốt.
Một phần là do con trai trưởng của ông hiện cũng đang giữ chức phó thị trưởng, còn mấy người con còn lại cũng có địa vị nhất định, cho nên tiệc mừng thọ này quy tụ rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn, từ các chính trị gia cho đến doanh nhân, ai lại không nể gia thế hiển hách, mấy đời làm quan của Tiêu gia.
Cho nên còn chưa đến giờ, nhưng phần lớn mọi người đều đã có mặt đông đủ.
Lúc Lâm Bách Phong cùng Hạ Tử Du tới thì chỗ đậu xe cũng đã gần kín chỗ.
Dù biết gia đình của Lâm Bách Phong có gia thế lớn thì nơi ở cũng không thể nào quá đơn giản được, nhưng khi nhìn thấy căn biệt thự kiểu vườn rộng lớn trước mặt, Hạ Tử Du liền hiểu, họ hàng của anh không chỉ có địa vị quyền cao chức trọng, mà ngay cả nhà ở cũng hoành tráng quá đi!
Mới đầu cô chỉ nghĩ tham gia tiệc mừng thọ chủ yếu là người thân trong gia đình, nhưng khi nhìn thấy người tới đây càng lúc càng đông, như đi dự lễ hội, thì cơ thể bất giác bỗng trở nên căng thẳng, lòng bàn tay còn chảy ra lớp mồ hôi mỏng, tim đập thình thịch đầy hồi hộp.
Lâm Bách Phong quay qua thấy cô lo lắng như vậy liền mỉm cười trấn an:
"Em không cần căng thẳng như vậy đâu, mọi người trong gia đình anh mới đầu nhìn tuy có vẻ nghiêm túc nhưng thật ra đều không khó nói chuyện, chắc chắc khi nhìn thấy em họ sẽ rất hài lòng."
Hôm nay Hạ Tử Du mặc một chiếc đầm màu trắng tay lỡ, cổ giả vest dài qua gối, mái tóc đen dài được buông thả tự nhiên, tuy chỉ trang điểm nhẹ nhàng theo tông màu hồng đào nhưng vẫn làm nổi bật lên đường nét xinh đẹp thanh thuần vốn có trên khuôn mặt.
"Em không nghĩ sẽ đông người như vậy...chỉ sợ lỡ như em làm không tốt, bị mọi người phát hiện thì..."
Vẻ mặt Hạ Tử Du đầy khó xử nhìn Lâm Bách Phong.
"Không phải còn có anh ở đây sao? Em chỉ cần theo sát anh, mọi chuyện còn lại cứ để anh lo, cô bé ngốc!"
Bàn tay Lâm Bách Phong đưa lên đầu cô xoa nhẹ tóc đầy cưng chiều.
Cô gái này thật sự rất đáng yêu, chỉ tiếc là...
Khi cả hai vừa mới xoay người chuẩn bị đi vào trong thì bị một thân ảnh xinh đẹp lộng lẫy ở gần đó
thu hút.
Cô gái mặc bộ váy màu kem dài thướt tha tới mắt cá chân, mái tóc dài được uốn gợn sóng mềm mại, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, từng đường nét vô cùng tinh xảo, mỗi bước đi đều toát lên thần thái tự tin quyến rũ.
"Anh Bách Phong, đúng là anh rồi, lâu lắm em mới có cơ hội gặp lại anh đó."
Cô gái xinh đẹp tiến lại gần chỗ Hạ Tử Du và Lâm Bách Phong đang đứng, mỉm cười ngọt ngào.
"Không phải minh tinh San San của chúng ta bận rộn tới mức không có thời gian để gặp mặt mọi người đó sao? Hôm nay cơn gió nào đã đưa em tới đây vậy?"
Lâm Bách Phong gặp lại người quen liền vui mừng chào hỏi.
"Ba em có chuyện đột xuất nên không thể đến chúc thọ ông ngoại Tiêu được, vừa hay hôm nay em cũng không có lịch trình gì, cho nên đến để gặp mặt mọi người đây này.
A...đây có phải là...chị dâu tương lai của em phải không?"
Đường San San nhìn thấy cô gái dịu dàng thanh thoát đứng bên cạnh Lâm Bách Phong thì tò mò, nháy máy hóm hỉnh hỏi.
"Khụ...!đây là Hạ Tử Du, bạn...gái của anh."
Có chút ngập ngừng khi nói như vậy, nhưng chẳng phải hôm nay anh và cô sẽ là một cặp đôi đúng nghĩa trước mặt mọi người hay sao!
"Aida...hôm nay em đúng là may mắn mà, được gặp chị dâu ở đây.
Chào chị Tử Du, rất vui được gặp chị."
Đường San San tươi cười, chủ động đưa tay ra trước mặt Hạ Tử Du làm quen.
Trái ngược với thái độ thân thiện, nhiệt tình của Đường San San, tâm trạng của Hạ Tử Du lúc này vô cùng rối loạn.
Từ khi phát hiện ra cô gái đẹp tựa tiên nữ kia chính là Đường San San, cả người Hạ Tử Du chợt cứng đờ, ngẩn ngơ như người mất hồn.
Cô ấy có mặt ở đây, vậy chẳng phải người đàn ông kia cũng sẽ tới sao?