"Xin...xin chào Đường tiểu thư."
Cố gắng tỏ ra bình tĩnh, Hạ Tử Du gượng cười, mí mắt hạ thấp xuống, không dám nhìn vào ánh mắt của Đường San San, dè dặt đưa tay ra chạm lấy bàn tay mảnh mai trắng nõn được chăm sóc tỉ mỉ.
Trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng, nếu thật sự gặp Hoắc Quân Nghị ở đây, cô sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào?
Bàn tay đang cầm giỏ xách siết chặt lại tới trắng bệch, hai mắt vô thức nhìn về phía sau Đường San San tìm kiếm bóng dáng người đàn ông kia.
Thật may! Hình như hắn không có tới đây.
Kín đáo thở phào một cái, tinh thần cũng thả lỏng đôi chút.
Nhưng khi nhìn tới cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc trước mặt, Hạ Tử Du cảm thấy bản thân vô cùng tội lỗi cùng áy náy.
Chỉ mấy ngày trước, cô còn cùng chồng của cô gái này lăn lộn trên giường làm ra những chuyện mờ ám xấu hổ.
Tuy cô không nguyện ý, nhưng cuối cùng chuyện kia cũng đã xảy ra.
Nếu Đường San San biết được sẽ có cảm giác như thế nào? Có người vợ nào có thể chấp nhận chồng mình ở bên ngoài phát sinh quan hệ cùng phụ nữ khác chứ? Không phải Hoắc Quân Nghị rất yêu cô gái này sao? Nếu yêu, vậy tại sao lại còn làm ra những việc biết sẽ khiến người mình yêu đau lòng cơ chứ?
Đàn ông đúng là loài động vật tham lam, ích kỉ!
"Chị cứ gọi em là San San cũng được, Đường tiểu thư nghe thật sự rất xa cách đó!"
Đường San San nở nụ cười tiêu chuẩn, thái độ cực kỳ niềm nở như đã thân quen từ lâu.
Nói thêm vài câu xã giao, mọi người cùng nhau đi vào bên trong.
Hai cô gái xinh đẹp cùng chàng trai anh tuấn xuất hiện cùng nhau, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn của quan khách tới tham dự, hâm mộ có, ghen tị có.
Đường San San dù sao cũng là người trong showbiz, cho nên khi đối diện với những ánh mắt như tia laser kia vẫn vô cùng tự tin, khóe môi nhếch lên một nụ cười xinh đẹp, thần thái đúng chuẩn của một ngôi sao nổi tiếng thế giới.
Về phía Hạ Tử Du, mặc dù trước đây cô từng làm nhân viên phục vụ cho các nhà hàng, khách sạn năm sao, cũng từng thấy qua vô số bữa tiệc xa hoa trang trọng, nhưng lúc đấy mặc lên người đồng phục của nhân viên phục vụ, ai nấy đều cặm cụi làm việc của mình, làm gì còn thời gian mà để ý tới cái nhìn của người khác.
Còn hôm nay bản thân là khách mời, lại xuất hiện cùng minh tinh nổi tiếng và cháu trai của nhân vật chính, bảo Hạ Tử Du đừng căng thẳng thì chẳng khác nào đem nước nóng đổ lên người cô rồi bắt cô đứng im không được động đậy.
Vốn là người rất dễ thẹn thùng, Hạ Tử Du lập tức đỏ mặt, tay chân cũng trở lên luống cuống.
Lâm Bách Phong tinh ý phát hiện, bàn tay liền đưa ra sau lưng Hạ Tử Du vỗ nhẹ như trấn an, sau đó cúi thấp đầu dịu dàng nói nhỏ bên tai cô:
"Không cần sợ, cứ theo sát anh là được."
Lúc này khuôn mặt Hạ Tử Du mới thả lỏng một chút, cô đã nhận lời giúp anh, vì vậy không thể là con thỏ nhát gan, còn chưa bắt đầu mà đã bỏ cuộc được!
Đôi môi đỏ hồng mỉm cười nhìn qua Lâm Bách Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Vừa bước chân vào tới nhà chính, Hạ Tử Du đã thấy ngay một nhóm người đang đứng tụ lại một chỗ, vui vẻ nói chuyện cùng nhau, mà vị trí trung tâm là một ông lão tuy đã lớn tuổi nhưng vẻ ngoài vẫn còn rất phong độ, khoẻ mạnh.
"A, Bách Phong đến rồi! Mau tới đây, tới đây nào, mọi người vừa nhắc đến cháu xong đó!"
Một người đàn ông trung niên tầm hơn năm mươi tuổi mặc bộ vest màu xám đen được cắt may công phu tươi cười bước tới.
"Ông ngoại, hôm nay mừng thọ ông, con không biết nói gì hơn ngoài việc chúc ông sống thật lâu, thật khoẻ mạnh, thật vui vẻ bên con cháu.
Cậu ba, hôm nay cậu vất vả rồi!"
Lâm Bách Phong lễ phép gật đầu chào hỏi.
"Ngoan, ngoan, thằng nhóc này, thật khéo miệng, lời chúc thực tế nhất lúc này chính là phải đưa cháu dâu của ông tới ra mắt mọi người, mẹ cháu lo lắng cho cháu lắm đó."
Tiêu Chính Phàm cười vang khi thấy cháu ngoại tới, hào sảng nói.
"Hai cô gái xinh đẹp đây...a...một người nhìn rất quen mắt, không biết cháu dâu của cậu là ai đây Bách Phong?"
Vỗ nhẹ lên bắp tay Lâm Bách Phong, người đàn ông trung niên hài hước hỏi.
"Chú Chính Nam, chú không nhận ra con sao? Con là Đường San San, lúc trước nhà con và nhà ông ngoại Tiêu là hàng xóm của nhau, con còn nhớ hồi bé con qua chơi cùng anh Bách Phong và anh Chính Thuần, chú còn làm ngựa cho tụi con cưỡi nữa cơ!"
Đường San San hào hứng nhắc lại chuyện cũ.
"Aida...hèn chi chú thấy con rất quen, đúng là chú đã già thật rồi! Dạo này cha con khoẻ chứ? Từ lúc nhà con rời đi, chẳng mấy khi chú với cha con gặp mặt nhau! Có khi sắp quên mặt nhau tới nơi luôn rồi."
Người đàn ông trung niên được Lâm Bách Phong gọi là cậu ba gật gù cười nói.
"Dạ, cha con dạo này huyết áp không được tốt lắm, hôm nay trong người không được khoẻ nên con thay mặt cha đến chúc thọ ông ngoại Tiêu.
Ông ngoại Tiêu, con chúc ông sống lâu trăm tuổi, sức khoẻ dồi dào.
Có món quà nhỏ con gửi tặng ông, mong ông sẽ thích ạ!"
Đường San San mỉm cười quay qua Tiêu Chính Phàm, như cô cháu gái nhỏ ngoan ngoãn chúc thọ.
"San San ngoan, vẫn nhớ tới ông già này là ông vui rồi, con tặng gì ông cũng thích cả."
Mọi người đứng nói chuyện cùng nhau, nhắc lại một số chuyện trước đây, thỉnh thoảng lại cười lớn tới sảng khoái.
"A...nếu vậy thì cô gái này, chính là...!bạn gái mà Bách Phong nói sẽ dẫn tới giới thiệu với mọi người đúng không?"
Cậu ba của Lâm Bách Phong - Tiêu Chính Nam quay qua nhìn Hạ Tử Du.
Cô gái này từ lúc vào đây vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh Bách Phong, lâu lâu chỉ mỉm cười theo mọi người, thì liền thắc mắc lên tiếng.
Hạ Tử Du đột ngột bị nhắc tới thì giật mình ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi thấp xuống lễ phép chào hỏi:
"Chào mọi người, cháu tên là Hạ Tử Du, cháu là bạn của anh Bách Phong ạ."
Lời của Hạ Tử Du vừa nói xong lập tức thu hút ánh mắt của mọi người đứng gần đấy, không khí đang sôi nổi bỗng trở nên im lặng dị thường.
Cô có nói gì sai sao?
Hạ Tử Du khó xử nhìn qua Lâm Bách Phong, ánh mắt như cầu cứu.
"Ông ngoại, hôm nay nhân dịp thượng thọ của ông, con dẫn Tử Du tới đây là muốn giới thiệu với mọi người, đây chính là cô gái đã chiếm lấy trái tim của cháu trai ông rồi ạ!"
Lâm Bách Phong mỉm cười, khẽ nắm lấy bàn tay của Hạ Tử Du, dõng dạc lên tiếng.