"Haha, vậy thì tốt quá rồi! Lão già này còn đang sợ không biết lúc sắp đi gặp bà ngoại con ở dưới kia, có được thấy cháu dâu của mình hay không? Hôm nay đúng là vui càng thêm vui mà."
Tiêu Chính Phàm nhìn Hạ Tử Du hài lòng gật nhẹ đầu.
Cô gái này thanh thuần xinh đẹp, tính nết nhìn cũng rất dịu dàng, cùng cháu trai anh tuấn nho nhã của mình đứng chung một chỗ, trông thế nào cũng giống như tiên đồng ngọc nữ, rất xứng đôi!
"Không biết Hạ tiểu thư nhà ở đâu? Quý danh của thân sinh? Còn bản thân hiện đang làm gì?"
Một vị phu nhân trông vô cùng quý phái đang đứng cạnh Tiêu Chính Phàm, đem ánh mắt dừng ở trên người Hạ Tử Du, chăm chú quan sát, sau đó không lạnh không nhạt lên tiếng hỏi.
Không khí xung quanh mới đỡ ngột ngạt được một chút, lại bởi vì mấy câu hỏi liên tục kia mà trở về vẻ im lặng đáng sợ.
Ai nấy dường như đều ngóng chờ được nghe câu trả lời từ cô gái mà Lâm Bách Phong dẫn tới.
Hạ Tử Du như chú thỏ nhỏ bị bao vây bởi đám thợ săn, cảm giác được ánh mắt không thiện cảm từ vị phu nhân kia, nhưng cô vẫn thật thà, cẩn thận mà đáp lời:
"Dạ, nhà cháu ở Phù Cát, thuộc một huyện nhỏ phía Đông của thành phố Y.
Bố mẹ cháu đã mất từ lâu, bây giờ chỉ còn mỗi bà nội đang sinh sống ở dưới quê.
Cháu hiện tại đang là nhân viên của công ty Thái Thịnh."
Hạ Tử Du vừa dứt lời, không lâu sau liền bắt đầu có tiếng xì xầm bàn tán, những cái nhìn soi mói xen lẫn xem thường.
"Này, hết người rồi sao mà Bách Phong lại quen cô gái không có điều kiện như vậy chứ?"
"Không phải vì vẻ ngoài xinh đẹp kia sao?"
"Đẹp mà không có gia thế thì cũng như không.
Chị hai làm sao có thể chấp nhận người con dâu như vậy được!"
"Đúng đó, chị hai đã nhắm tiểu thư nhà họ Đỗ cho Bách Phong nhà chúng ta rồi, hôm nay cô ấy còn đến đây mà."
"Thật vậy sao? Thế thì sẽ có chuyện hay để xem rồi."
Những lời này tuy rất nhỏ nhưng Hạ Tử Du đều có thể nghe thấy.
Từ nhỏ vì hoàn cảnh gia đình nên cô rất nhạy cảm với những tình huống như vậy.
Mỗi khi bị người khác đem ra làm đề tài nói chuyện, cô chỉ biết ngậm ngùi rũ mắt im lặng nghe rồi bỏ qua.
Huống chi những lời nói kia đều đúng sự thật!
"Theo cậu biết thì Thái Thịnh đã được Hoắc thị mua lại cách đâu không lâu, nếu vậy thì cháu chính là nhân viên của Hoắc thị rồi."
Tiêu Chính Nam hiện đang giữ chức phó thị trưởng ở thành phố Y, cho nên ông chủ của những tập đoàn, công ty lớn ở đây, đa phần ông đều đã gặp mặt qua.
Hoắc thị là gia tộc kinh doanh lâu đời, có thể nói nền kinh tế ở thành phố Y phụ thuộc rất nhiều vào các ngành nghề mà họ đang đầu tư.
Nhắc đến Hoắc thị, dù có là thị trường thì ít nhiều cũng phải nhún nhường, ưu ái họ hơn.
"Dạ, cũng có thể coi là vậy."
Hạ Tử Du gượng cười khẽ nói.
"Vậy Hạ tiểu thư giữ chức vụ gì trong Hoắc thị?"
Vị phu nhân khi nãy lại lên tiếng hỏi tiếp.
"Mẹ, Tử Du hôm nay đến đây với cương vị là bạn của con, cô ấy không phải sinh viên của mẹ, vì vậy mẹ có thể không hỏi những câu như đang bắt sinh viên trả bài được không?"
Lâm Bách Phong nhẫn nhịn nãy giờ, thấy mẹ mình ngày càng quá đáng thì liền ngăn cản.
Hạ Tử Du lần đầu tiên thấy Lâm Bách Phong tức giận như vậy, có chút ngạc nhiên, cô biết vì muốn bảo vệ cô nên anh mới có thái độ khó chịu như vậy với mẹ của mình, cho nên rất nhanh liền trả lời:
"Dạ, cháu chỉ là một nhân viên của phòng lưu trữ kế toán thôi ạ!"
Nghe xong câu trả lời của cô, ánh mắt Tiêu Thuần Phi - mẹ Lâm Bách Phong càng thêm phần khinh thường, chán ghét.
Trong lòng vô cùng áy náy, Hạ Tử Du không nghĩ tới sự xuất hiện của mình lại khiến mọi người trong gia đình Lâm Bách Phong trở nên căng thẳng như vậy.
Quay qua nhìn Lâm Bách Phong, đầu nhỏ nhẹ lắc, ánh mắt như muốn nói 'em không sao, anh đừng nóng giận."
Cùng lúc đó, đột nhiên sự chú ý của mọi người bỗng chuyển hướng tới sự xuất hiện của người đàn ông mới bước vào.
Một thân âu phục màu đen thẳng tắp, chỉ nhìn sơ qua cũng biết bộ đồ được đặt may thủ công, từng chi tiết đều toát lên sự sang trọng, tinh tế cùng dáng người cao lớn vững chãi.
"Hoắc tổng, không nghĩ cậu bận rộn nhiều việc như vậy mà vẫn có thời gian tới đây.
Thật vinh hạnh, vinh hạnh!"
Tiêu Chính Nam hồ hởi tiến tới chỗ Hoắc Quân Nghị đang đứng, tay bắt mặt mừng chào hỏi.
"Phó thị trưởng Tiêu quá lời rồi, được làm khách mời lễ mừng thọ của nguyên thị trưởng Tiêu mới là vinh dự của hậu bối đây."
Hoắc Quân Nghị khẽ cười, bắt tay với Tiêu Chính Nam xong liền đi lại chỗ Tiêu Chính Phàm, đầu hơi cúi thấp, tiếp tục nói:
"Chúc Tiêu lão gia Phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn.
Tôi....!không làm phiền gia đình mình đang nói chuyện cùng nhau chứ?"
Ánh mắt Hoắc Quân Nghị vốn đang ôn hoà, nhưng khi phát hiện ra thân ảnh của cô gái nhỏ kia cùng Đường San San ở gần đấy thì đáy mắt có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã được hắn giấu đi.
"Không sao, không sao, chẳng là hôm nay cháu trai của tôi nhân dịp mừng thọ ông ngoại nên dẫn bạn gái về ra mắt với gia đình, mọi người chỉ đang cùng nhau làm quen thôi."
Tiêu Chính Nam tươi cười nói.
"Bạn gái sao?"
Bỏ qua cái nhìn như dính lấy người của Đường San San, hai mắt Hoắc Quân Nghị làm như vô tình dừng lại chỗ bàn tay của Lâm Bách Phong đang đặt trên eo Hạ Tử Du, khoé miệng bất giác giương lên nụ cười lạnh, hờ hững hỏi.
Đáng giận, hắn chỉ mới đi xử lý công việc có mấy ngày, vậy mà ở nhà cô gái kia lại dám cùng người đàn ông khác ở thanh thiên bạch nhật ôm ôm ấp ấp.
Ra mắt gia đình?
Haha...cô gái này thật sự luôn biết cách làm cho hắn tức giận.
Hạ Tử Du, cô giỏi lắm!