Khi cô bé Hoắc Ngữ Yên tỉnh lại thì mọi chuyện cũng được làm sáng tỏ, chỉ là do vú Trương hiểu lầm.
Thế nên cô bé Hạ Tử Du từ hôm đó cứ cuối tuần lại được bà nội Hạ cho theo đi làm cùng.
Tuy còn bé nhưng do hoàn cảnh nên Hạ Tử Du trưởng thành trước tuổi, cô bé biết rõ thân phận của mình và Hoắc Ngữ Yên rất khác xa nhau, nên từ hôm xảy ra chuyện cô bé cũng không dám đi xung quanh nữa mà chỉ ngoan ngoãn ngồi chơi những chỗ gần nhà bếp.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, là sinh nhật tròn mười tuổi của cô bé Hoắc Ngữ Yên.
Mọi người làm trong Hoắc gia từ lớn tới bé đều tấp nập bận rộn từ sáng sớm để chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật cho tiểu công chúa.
Bà nội Hạ là một trong những đầu bếp chính nên cũng bận rộn không kém.
Hạ Tử Du tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã biết phụ giúp mọi người không ít việc lặt vặt.
Thế nên khi một bác giúp việc nhờ mang bó hoa tươi mà Hoắc phu nhân căn dặn mua sáng nay lên phòng khách thì cô bé liền vui vẻ đồng ý.
Lần trước tiến vào đây là khi Hoắc Ngữ Yên bị ngất xỉu, lúc đó trong lòng mang theo lo lắng nên Hạ Tử Du cũng không có tâm trạng để quan sát xung quanh.
Lần này thì thật sự là được mở mang tầm nhìn!
Từ bên ngoài nhìn vào, ngôi nhà như một toà lâu đài, vừa lộng lẫy lại rộng lớn.
Đi vào trong phòng khách, cô bé không khỏi trợn mắt, há hốc mồm một hồi lâu.
Hạ Tử Du chưa từng nhìn thấy ngôi nhà nào đẹp đẽ như vậy.
Mình đang đi lạc vào cung điện sao?
Trong lòng không khỏi ngưỡng mộ những người được sống ở đây.
Hoắc gia hiển nhiên là rất giàu có!
Đang mải mê ngắm nhìn xung quanh nên khi bước lên bậc thang cô bé không cẩn thận vấp phải mà té nhào xuống, bó hoa cũng theo đó mà văng xuống vương vãi khắp nhà.
Hạ Tử Du sợ hãi, quên cả đau đớn mà nhanh chóng ngồi bật dậy, hai tay nhanh chóng nhặt lại những cành hoa rơi ra.
Bó hoa này rất đắt, được nhập khẩu từ nước ngoài về, nếu mà có hư hỏng gì thì tiền lương một tháng của bà nội không biết có đủ để bù không nữa!
Nhưng còn chưa kịp nhặt xong thì từ cửa chính đã nghe tiếng la lớn của vú Trương:
"Trời đất ơi, thôi xong rồi, có biết phu nhân rất thích hoa này hay không? Phu nhân nâng niu như bảo vật, không dám cầm mạnh tay, vậy mà bây giờ lại bị rơi vãi đầy ra đây thì còn gì là hoa nữa! Ai lại hậu đậu như vậy hả? Có biết hoa này đắt lắm hay không? Tháng này tôi phải bảo quản gia trừ tiền mới được?"
"Vú...vú Trương...!là...là cháu, do cháu không cẩn thận vấp té nên hoa mới bị rơi ra như vậy, cháu sẽ nhặt lại liền"
Cô bé Hạ Tử Du run rẩy lên tiếng.
"Lại là mày, con bé xui xẻo này! Giúp việc trốn hết rồi hay sao lại để con bé bẩn thỉu này mang đồ lên nhà chính chứ! Ai biết nó lại có âm mưu xấu xa gì để hại tiểu thư nữa, chuyện lần trước mày lừa được tiểu thư chứ không lừa được tao đâu.
Mới tí tuổi đầu mà đã nham hiểm rồi!"
Vú Trương vừa dứt lời thì vừa đúng lúc, trên cầu thang Hoắc Quân Nghị đang thong dong bước xuống nhà, mi tâm nhăn lại cất tiếng:
"Xảy ra chuyện gì vậy vú Trương?"
"Đại thiếu gia, con bé này lần trước ở ngoài vườn hại tiểu thư ngất đi, giờ nó lại làm hư hoa mà phu nhất thích nhất, thiếu gia xem nó có phải cố tình làm vậy hay không?"
Hạ Tử Du vừa nghe vú Trương nói đến người nào đó thì cũng vội quay người lại.
Cơ thể khẽ rùng mình một cái, vẫn là ánh mắt lạnh như băng, sắc như dao găm kia đang chiếu vào mình.
Cô bé yếu ớt lên tiếng:
"Không...không phải vậy, do em mải ngắm nhìn xung quanh nên mới bị vấp té làm rơi hoa ra ngoài, em không có cố ý".
"Để đó rồi biến khỏi đây đi".
Hoắc Quân Nghị giọng điệu lạnh lẽo lên tiếng đuổi người.
"Để em nhặt lên lại rồi sẽ đi ngay."
Hạ Tử Du lắp bắp giải thích, đầu cúi thấp xuống, ánh mắt cũng không dám ngước lên.
"Tôi bảo biến đi ngay, điếc hay đần độn mà không hiểu?"
Cô bé Hạ Tử Du nghe vậy, mấp máy môi, định lên tiếng nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói nữa.
Cam chịu để lại mấy cành hoa còn chưa nhặt xong xoay người đi ra hướng cửa chính.
Nhưng mới bước được mấy bước, bỗng nhiên tiếng nói trong trẻo của cô bé Hoắc Ngữ Yên vang lên từ phía sau:
"Tử Du, là cậu phải không? Ha ha, cuối cùng mình cũng gặp lại cậu rồi.
Hôm nay là sinh nhật của mình đó, cậu ở lại chơi cùng mình được không?"
Hạ Tử Du quay người lại nhìn Hoắc Ngữ Yên đầy hào hứng chạy lại nắm lấy cánh tay mình, cô bé còn ngập ngừng chưa biết trả lời sao thì bị Hoắc Quân Nghị ngăn lại:
"Tất nhiên là không được rồi, hôm nay là sinh nhật của em, người giúp việc còn nhiều việc cần phải làm.
Không phải các bạn của em cũng chuẩn bị đến rồi sao?"
Hạ Tử Du tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng nghe hiểu được đại khái ý tứ của Hoắc Quân Nghị đang nói, đầu nhỏ cúi càng thấp hơn, cô bé biết thân phận mình chỉ là người làm ở Hoắc gia, không được có suy nghĩ quá phận.
"Tử Du cũng là bạn của em mà, em muốn thêm bạn thêm vui.
Anh hai, em muốn Tử Du ở lại dự sinh nhật của em!"
Giọng nói đáng yêu của Hoắc Ngữ Yên vang lên, khiến người nghe khó lòng mà từ chối.
Tuy Hoắc Quân Nghị im lặng không nói gì nhưng Hạ Tử Du cũng không muốn mọi người khó xử, thức thời lên tiếng:
"Ngữ Yên, không cần đâu, mọi người còn nhiều việc cần mình giúp lắm, mình sợ sẽ không thể ở lại dự sinh nhật của cậu được! Dù sao cũng chúc cậu sinh nhật vui vẻ!"
"Không được, mình nhớ cậu nói sinh nhật cậu sau mình chỉ có ba ngày, hay là cậu cứ coi như bữa tiệc hôm nay là sinh nhật của mình và cậu luôn được không?"
Lời của Hoắc Ngữ Yên vừa xong, Hoắc Quân Nghị cùng vú Trương liền đồng thanh lên tiếng:
"Không được! "
"Không được đâu tiểu thư, người giúp việc làm sao có đủ tư cách để sánh bước ngang hàng cùng chủ nhân được" .
Vú Trương khinh thường nhìn Hạ Tử Du mà nói.
"Con không quan tâm, con luôn coi Tử Du là bạn của mình, vì vậy Tử Du, cậu cứ làm việc của cậu đi, khi nào bữa tiệc sắp bắt đầu mình sẽ thông báo cho cậu biết.
Nhất định cậu phải tới đó!"
Hạ Tử Du có chút hơi khó xử, cô bé không biết phải cự tuyệt yêu cầu của Hoắc Ngữ Yên như thế nào!