Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra


Âm thanh của giày cao gót cộp cộp phá vỡ sự yên tĩnh của buổi chiều, cô không thể không mở mắt ra, lại gặp phải một người không ngờ lại đến.
Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ, cô không thể quen thuộc hơn.

Nhấc tấm chăn lên ngồi trên giường, nở một nụ cười: "Chủ tịch Trần, cô Thiên Vi, là ngọn gió nào thổi các người đến đây vậy?"
Thẩm Thiên Vi đánh giá người con gái trước mắt, mấy năm trước bọn họ đã học chung một lớp dạy kèm, trong ấn tượng Đường Thanh Tâm luôn âm thầm lẳng lặng, nói chuyện lộ ra nụ cười ôn nhu, cùng với người thanh mai trúc mã kia dây dưa cả ngày với nhau, đám con cháu nhà giàu bọn họ thật sự xem thường loại con gái như này, nhưng mà khi đó tuổi còn nhỏ, tuy rằng cô ta không thích, cũng sẽ không chủ động trêu chọc cô.
Nhưng bây giờ không giống nữa.
"Không có chuyện gì thì không thể đến thăm cô sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học, tuy rằng chỉ có hơn nửa năm thời gian, nhưng cũng coi như là cùng tốt nghiệp một chỗ.

Anh Trần nói cô không khỏe, chúng tôi làm việc xong thì liền đến đây thăm."
Thẩm Thiên Vi ngồi xuống, tự nhiên nắm lấy tay của Đường Thanh Tâm, Trần Dịch ở một bên gật gật đầu, cầm một bó hoa bách hợp cắm vào bình hoa.
“Hơn nữa còn phải cảm ơn cô, nếu không phải cô, tôi và anh ấy cũng sẽ không đến với nhau nhanh như vậy."
Dứt lời cố ý ngẩng đầu cười ngọt ngào với Trần Dịch, trong lòng Đường Thanh Tâm cười lạnh, lạnh lùng rút tay về cầm chén trà giả vờ uống nước, trong miệng lại nói một tiếng chúc mừng.
“Nói như vậy, tập đoàn Trường Thanh đã chính thức thành công hợp tác với Trần Hưng?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trần Dịch cứng đờ, Thẩm Thiên Vi dừng một chút, lập tức cười nói: "Chuyện hợp tác làm ăn lâu dài, chúng tôi ở bên nhau, còn sợ tương lai không có cơ hội sao? Ngược lại phải nói Thanh Tâm cô đó, phải mau chóng khỏe lại, bên cạnh anh ấy không thể không có cô được ".
Lúc này đến lượt Đường Thanh Tâm giật mình, không thể không có cô? Không có khả năng đó nha, hai người bọn họ đã ở bên nhau, Thẩm Trường Thanh còn không đồng ý hợp tác với Trần Hưng, điều này sẽ...
“Thanh Tâm, cô xem tôi xém chút lại quên mất, anh Trần nói có việc muốn thương lượng với cô, tôi đi đến công viên nhỏ đằng sau tiểu khu ngồi đợi trước, các người bàn xong rồi thì gọi tôi nha."
"Ừm!"
Trần Dịch và Đường Thanh Tâm đồng thời gật đầu đồng ý, Thẩm Thiên Vi nhìn thoáng qua Đường Thanh Tâm, đứng dậy rời đi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Đợi Thẩm Thiên Vi đi, Đường Thanh Tâm tựa vào đầu giường hỏi, Trần Dịch mặt lạnh lùng: "Cô ta không tin tôi, tôi từ nước ngoài mới trở về, Thẩm Trường Thanh thân thiết với chú hai của tôi, tôi và chú hai của tôi nhiều lần bị gián đoạn, mỗi lần gặp mặt chú hai đều chuyển đề tài, còn lén lút gặp Thẩm Trường Thanh, kế hoạch của chúng ta chỉ có thể nói thành công một nửa".
Thấy vẻ mặt thất vọng lại bất đắc dĩ của Trần Dịch, Đường Thanh Tâm nở nụ cười: "Anh không cần nói cho tôi biết anh không có cách nào khác nữa, Trần Dịch, công ty Trần Hưng là của anh, tuy rằng chú hai lén lút gặp mặt, nhưng dự án là do anh toàn quyền phụ trách, chú hai cho dù thúc đẩy lần mua bán giao dịch này, anh cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất gì, cần gì phải lo lắng rốt cuộc là ai đàm phán thành công chứ? Mấu chốt là cô Thẩm, anh nắm chắc cô ta là được rồi?"
"Em không ghen sao?"
Trần Dịch nhíu mày.

Đường Thanh Tâm nở nụ cười, mặt mày cong cong: “Trần Dịch, anh có yêu tôi không?"
Bất ngờ không kịp đề phòng nghe thấy những lời này, Trần Dịch do dự một lát, gật đầu, Đường Thanh Tâm lắc đầu: "Không, anh không yêu tôi, Trần Dịch, anh rất rõ ràng, anh đối xử với tôi chỉ vì trả thù, trả thù Lệ Thiên Minh, vừa rồi tôi hỏi anh có yêu tôi không, anh do dự, trong lòng anh đang cân nhắc, tôi so với công ty Trần Hưng còn có Thẩm Thiên Vi, địa vị của tôi thật sự rất nhỏ bé đáng thương."
Trên mặt Trần Dịch có chút xấu hổ.
Đường Thanh Tâm tiếp tục nói: "Nhưng tôi vẫn sẽ giúp anh, không vì cái gì khác, chỉ vì anh trong lúc tôi khó khăn đã giúp tôi, tôi cũng muốn mượn sức của anh chứng minh bản thân mình, Trần Dịch, không cần lo lắng, hạng mục này, thiếu anh cũng không sao".
Trần Dịch giật mình, anh ta là đang do dự rồi, nhưng sau khi do dự trong lòng anh ta nói cho anh ta biết, anh là thích, là đã yêu người con gái này.

Chỉ là Đường Thanh Tâm không tin, lúc cô xảy ra chuyện mình trên mạng cũng đã thuê người rửa sạch thanh danh cho cô, nhưng hiệu quả rất ít, hơn nữa chú hai lại đem phiền phức cho mình, còn có Thẩm Thiên Vi, anh ta thật sự hổ thẹn với Đường Thanh Tâm.
“Thanh Tâm, có em ở bên cạnh tôi nhất định sẽ thành công."
Trần Dịch vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ánh mắt sáng ngời, Đường Thanh Tâm mỉm cười không nói, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, đối diện giữa sự nghiệp và tình yêu, Trần Dịch muốn sự nghiệp, bọn họ có cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, không có tình cảm gì để nói.
"Khụ!"
Thẩm Thiên Vi ho nặng một tiếng, Trần Dịch vội vàng buông tay cô ra, người phụ nữ xảo huyệt giả vờ: “Xin lỗi, tôi nhận được điện thoại của tổng giám đốc Thẩm nói bà ấy sắp tới Trần Hưng, anh Trần, em đi cùng anh nhé!"
Trong lòng Trần Dịch nhảy dựng lên, sắc mặt vui mừng không che giấu được, Đường Thanh Tâm thấy thế, trong lòng hiện lên một tia khinh bỉ, trên mặt làm bộ vui mừng: “Có cô Thẩm ở đây, chắc hẳn lần này nhất định đàm phán thành công, tổng giám đốc Trần anh mau đi qua đó đi!"
Trần Dịch gật gật đầu, Thẩm Thiên Vi cũng không khách khí, trực tiếp bước lên kéo cánh tay anh ta đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn cho cô một ánh mắt ý vị thâm trường.
Đường Thanh Tâm không để ý tới đứng lên, nhìn bọn họ rời đi.

Trong lòng lại có một chút dự định, chú hai nhà họ Trần hình như cũng không muốn Trần Dịch lên kế thừa, hai người âm thầm tranh đoạt, ông cụ nhà họ Trần coi trọng Trần Dịch, nhưng lợi ích ở trước mắt, còn không phải là mạnh ai nấy tự tính đường hay sao.
Trần Dịch lấy được dự án của nhà họ Thẩm, có thể có tiếng nói ở trước mặt ông cụ nhà họ Trần, mà mình cũng chỉ là một quân cờ nhỏ để anh ta ngồi lên vị trí cao nhất trong công ty Trần Hưng.
Là một quân cờ, cô cần phải giúp Trần Dịch, nhưng cô không phải là một quân cờ an toàn, trên bàn cờ luôn phải lật ra một số thủ thuật.
Nằm viện hơn một tháng, chứng đau bụng của Đường Thanh Tâm cuối cùng cũng đã chuyển biến tốt hơn, ngày hôm sau xuất viện Hứa Vĩ Quân liền tới trước cửa, đồng thời còn có Lệ Thiên Minh.
Mấy ngày nay Lệ Thiên Minh gấp gáp xử lý công việc của công ty, đàm phán với công ty Trần Hưng, Trần Dịch chủ động cúi đầu, tiền bồi thường của Long Hồ giảm ba mươi phần trăm vẫn khiến công ty Trần Hưng chịu thiệt thòi lớn, với tính cách mạnh mẽ của anh làm sao có thể cam tâm, dự án của Thẩm Trường Thanh anh nhất định phải đoạt lại.
Sở dĩ muốn nghe ý kiến của Đường Thanh Tâm, dù sao ở bên cạnh Lệ Thiên Minh lâu như vậy, cho dù chưa từng tham gia cũng thấy Lệ Thiên Minh đối đãi với những công ty hợp tác này như thế nào, cho nên Đường Thanh Tâm hiện tại cơ hồ có thể xác định Trần Dịch nhất định sẽ nắm chặt Thẩm Thiên Vi không buông, liên hôn là chuyện tất nhiên!
Nhìn thấy Lệ Thiên Minh, Đường Thanh Tâm theo bản năng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông này, liên tục lui về phía sau.
“Sao anh còn đến đây thế?"
"Tại sao tôi không thể đến? Cả hai người đều quên mất rồi sao, một tháng trước, cô uống say rồi biến nhà tôi thành một mớ hỗn độn, tôi đã nói là sẽ chuyển đến sống cùng rồi mà?"
Ký ức của Lệ Thiên Minh thật tốt, Đường Thanh Tâm và Hứa Vĩ Quân không thể không run lên hai người hai mặt nhìn nhau.

Hứa Vĩ Quân giơ tay lên đặt câu hỏi: "Anh hai ơi, một tháng qua rồi mà anh cũng không dọn dẹp nhà cửa sao?"
Đường Thanh Tâm cũng gật đầu, đã một tháng rồi, hơn nữa ngày đó cô đều dọn dẹp xong, chỉ là giường và sô pha, cần đổi mới là được.
Đang muốn hỏi tới chuyện này, Lệ Thiên Minh liếc bọn họ một cái, Hứa Vĩ Quân vội vàng buông giỏ trái cây và hoa tươi xuống, thức thời trốn đi, mà Lệ Thiên Minh thì tùy tiện nhìn quanh một vòng, chỉ vào một gian phòng: “Tôi ngủ ở đây là được rồi.

Một tháng này công ty Lệ Kình không kiếm được tiền, ba mươi lăm tỷ đều mất rồi, tôi lại mua không nổi giường mới với sô pha mới nữa, hay là em giúp tôi mua đi?"
Đường Thanh Tâm trong lòng nghẹn lại, người đàn ông này, rõ ràng biết cô bây giờ nghèo đến muốn chết rồi, nợ nần cái mông gì nữa, sao lại không biết xấu hổ nói ra như vậy hả trời?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui