Linda ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Lệ Thiên Minh, vào thời khắc quan trọng vẫn phải nhờ đến Lệ Thiên Minh, lần trước ở khách sạn chỉ trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi mà anh đã lừa được cả nhà họ Thẩm và nhà họ Trần, quả là mưu mô đáng sợ, nhưng anh thực lòng tốt với Đường Thanh Tâm.
Nhận được cuộc gọi cầu cứu của Linda, Lệ Thanh Minh không dám chậm trễ, năm phút sau đã có mặt ở phòng của họ, nhìn gương mặt đỏ bừng vì sốt cao của cô, không nói không rằng, anh lập tức bế cô đến bệnh viện.
Trong cơn mê man, Đường Thanh Tâm cảm nhận được có một cánh tay vững chãi đỡ mình, nơi sâu thẳm trong trái tim nói cho cô biết rằng, người đó là Lệ Thiên Minh, ngoài anh ra, chẳng còn ai ở thành phố này tốt với cô như thế.
Đường Thanh Tâm trong cơn sốt cao mê sảng vẫn không quên túm áo anh bày tỏ: “Lệ Thiên Minh, cảm ơn anh, chỉ có anh là tốt với em..."
Anh vuốt mái tóc dài của cô, nhìn đôi má đỏ bừng lên vì sốt, dòng suy nghĩ của anh quay ngược trở về ba năm trước.
“Thưa chủ tịch Lệ, chúng tôi đã tìm thấy rồi, cô Đường đang ở công ty Augustus, đã ứng tuyển thành công vào vị trí giám đốc kinh doanh".
“Giúp cô ấy tìm một nơi ở tốt, bảo vệ an toàn cho cô ấy".
“Cô Đường gặp phải một khách hàng khó chịu, chúng tôi có cần giúp đỡ không?"
“Không cần, trừ khi khách hàng đó có ý đồ xấu với cô ấy, nếu không thì cô ấy sẽ tự quyết định mọi chuyện liên quan đến công việc”.
“Chủ tịch Lệ, cô Đường đã trở về, hiện đang ở nghĩa trang".
“Tôi lập tức đến ngay!"
“Cô Đường được thăng chức, có đồng nghiệp nam định tỏ tình với cô ấy..."
“Dọa cho anh ta bỏ đi!"
Có quá nhiều hồi ức, từng điều nhỏ nhoi vụn vặt của cô ở nơi đó đều được góp nhặt thành những dòng tin nhắn báo về như vậy.
Những nỗi vất vả và may mắn mà Đường Thanh Tâm vẫn nghĩ luôn có bóng dáng của Lệ Thiên Minh theo cùng, nhưng chưa bao giờ anh nói cho cô biết.
Cô từng nói thích cảm giác mưa dầm thấm lâu lúc mới yêu, trong khi sự xuất hiện của anh đã phá tan cuộc sống hạnh phúc vốn có của cô.
Anh cảm thấy có lỗi với cả Lệ Bách Nhiên và Đường Thanh Tâm, nhưng anh không hối hận, nếu đến được với nhau đã là duyên phận thì việc Đường Quốc Cường bán con gái cầu vinh là sự khởi đầu cho duyên phận của họ, cũng là ngọn nguồn cho sự trói buộc họ với nhau cả một đời.
Lệ Thiên Minh chưa bao giờ hối hận vì đã giúp đỡ cô, và cô cũng không hề hay biết, nhưng khi bắt gặp vẻ nhu mì mà mạnh mẽ của cô, đôi mắt ấy đã hớp hồn anh trong phút chốc, kể từ đó chẳng bao giờ thoát ra được nữa.
Thời gian ba năm không dài cũng không ngắn, mỗi lần trở về Đường Thanh Tâm đều lén lút, Lệ Thiên Minh cũng vờ như không biết, chỉ đứng từ xa lặng lẽ dõi theo cô, có đôi khi nhớ cô quá đỗi thì bay tới, thuê một căn hộ ở phía đối diện, quan sát cô qua mắt mèo, còn giả làm người láng giềng tốt bụng tặng đồ ăn cho cô, nhưng Đường Thanh Tâm chưa bao giờ phát hiện ra.
Giờ đây ôm cô trong vòng tay, Lệ Thiên Minh mới có cảm giác sở hữu thực sự.
Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, người con gái mới hôm trước còn sốt cao đến nỗi mê man bất tỉnh, trải qua một ngày một đêm dốc lòng chăm sóc cuối cùng đã biến chuyển theo chiều hướng tốt.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy của Lệ Thiên Minh, nếu nói không cảm động sẽ là nói dối.
Trước giờ anh luôn coi trọng hình tượng của bản thân, nay lại vì cô mà có thể không thay quần áo, mặc dù khi không cạo râu trông cũng rất điển trai nhưng đây vốn dĩ đâu phải là anh.
Lúc này, Lệ Thiên Minh đã gục xuống bên giường cô, hàng lông mi dài khẽ lay động, anh chưa ngủ say, Đường Thanh Tâm đưa tay ra vuốt ve gò má anh, Lệ Thiên Minh tức thì tỉnh giấc.
Giơ tay ướm thử lên trán Đường Thanh Tâm, thấy cô cuối cùng đã hạ sốt mới thấy yên tâm.
“Cảm thấy thế nào?”
Đường Thanh Tâm lắc đầu, "Không sao rồi, cảm ơn anh".
Giọng nói của cô vẫn khàn đặc, cơn cảm cúm dẫn đến viêm họng lại thêm sốt cao, tóm lại cần phải nằm viện vài ngày.
“Lệ Thiên Minh, anh nói xem em có kỳ cục hay không, ở đó ba năm chưa bao giờ ốm, trước khi đi gặp phải cơn mưa lớn cũng chẳng sao, thế mà mới ngâm nước không bao lâu đã ốm ngay được."
Lệ Thiên Minh nghe mà đau xót, nắm lấy tay cô an ủi, “Bởi vì có anh, nơi nào có anh em mới dám ngã xuống, anh không có ở đó, em ốm đau nghỉ ngơi cũng là điều xa xỉ."
“Thế à? Vậy tại sao lơ là em? Không trả lời em? Biết bao nhiêu lần em tìm anh đều tránh không gặp, anh cố tình phải không? Giờ nói với em những điều này có tác dụng gì không?”
Đường Thanh Tâm nhớ rất dai, cô còn nhớ khi ấy mình đã tìm Lệ Thiên Minh nguyên cả ngày, đến công ty thì người ta nói anh đã xuống công trường khảo sát, đến công trường lại bảo anh đi họp, cả ngày không thấy mặt mũi đâu.
Nghĩ đến đây, Đường Thanh Tâm thật sự cảm thấy hờn tủi, cô làm bao việc chỉ để anh nhìn nhận sự tồn tại của cô một cách nghiêm túc, không phải kiểu gọi là đến đuổi là đi.
Lệ Thiên Minh không biết nói gì, anh thừa nhận đó là lỗi của mình.
"Lỗi tại anh, em có trách thế nào anh cũng nhận”.
Đường Thanh Tâm lắc đầu không nói, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bỏ lỡ mất ba năm, giờ đây có nói gì thêm cũng vô ích, cô còn muốn được sống là chính mình, như vậy mới có thể tiếp tục được giấc mơ của mình.
Tự cô biết sức khỏe của mình không cần thiết phải lãng phí thời gian, sau khi hạ sốt, cô kiên quyết đòi ra viện, không phải vì tiếc tiền viện phí mà chỉ vì không muốn mắc nợ Lệ Thiên Minh quá nhiều, cô sợ mình lại chìm đắm thêm một lần nữa.
Thế nhưng anh vẫn bước phía sau lo liệu cho cô mọi bề.
Ngồi trong xe của anh, Lệ Thiên Minh đắn đo ngập ngừng mãi, Đường Thanh Tâm không nhịn được hỏi anh.
"Sao thế? Có việc gì thì nói đi".
Thấy cô lên tiếng, Lệ Thiên Minh cũng không lần mò thêm.
"Sắp đến sinh nhật ba tuổi của con trai Lệ Bách Nhiên, có tổ chức một bữa tiệc mừng, em đi cùng anh nhé!"
Tiệc mừng sinh nhật? Thằng bé còn nhỏ như vậy thì biết cái gì, chẳng phải chỉ bày ra cho người lớn mua vui hay thôi sao? Để trả món nợ tình nghĩa cho Lệ Thiên Minh, cảm ơn anh đã săn sóc mình mấy ngày qua, Đường Thanh Tâm đồng ý.
Đối với những gia đình quyền quý, một bữa tiệc sinh nhật chỉ là cái cớ, mượn cơ hội để làm quen với những người mình muốn tạo quan hệ mới là mục đích chính.
Bên ngoài cánh cổng xa hoa của nhà họ Lệ, mấy người họ hàng xa lũ lượt đi vào, đã nhiều năm nhà họ Lệ không có chuyện vui, họ cũng chẳng có cơ hội đến lấy lòng, hôm nay sinh nhật tuổi lên ba của Bảo Nam vừa khéo có thể cho họ một cái cớ.
Bà hai đi đầu, vừa chuyện trò vui vẻ với họ hàng, vừa đưa mắt nhìn quanh, khi thấy Lệ Thiên Minh và Đường Thanh Tâm, ánh mắt bà ấy sáng lên.
“Ôi chao! Chẳng phải Đường Thanh Tâm đó sao? Đã li hôn rồi mà vẫn đến tham dự buổi tiệc họp mặt dòng họ thế này à?"
Mấy người họ hàng đều đổ dồn mắt nhìn về phía Đường Thanh Tâm, cười hùa theo bà hai.
Người trèo lên cao, nước chảy xuống thấp, họ nịnh nọt bà hai chẳng qua là thấy bà ấy ăn mặc đẹp đẽ, tiện đà leo cao mà thôi.
Đường Thanh Tâm hiểu rõ rằng loại người bợ đỡ này chỉ biết ton hót a dua, là kiểu mà những gia đình quyền quý thực sự ghét bỏ và xem thường nhất.
Quả nhiên, cả đám người xôn xao bàn tán về Đường Thanh Tâm với những lời lẽ thô tục khiến người khác phải lườm nguýt, chẳng mấy chốc đã làm những người khác không hài lòng, người giúp việc trong nhà vội vàng đi tới khuyên can, tỏ ý bảo họ nói năng nhỏ nhẹ.
Ai ngờ bà hai vẫn cố tình cất cao giọng: "Cái lũ không coi ai ra gì này, loại người nào cũng cho vào, có mặt ở đây hôm nay toàn các nhân vật giàu sang quý phái, đụng phải họ thì biết làm thế nào cho phải?"
“Hừ, sinh nhật của cháu trai tôi, một con gà không đẻ trứng đến đây làm gì, đúng là xui xẻo!"
Bà hai nói rõ to, gần như tất cả mọi người đều nghe thấy.
Đường Thanh Tâm là khách do Lệ Thiên Minh mời tới, bị họ quấy rầy như thế, người bị mất mặt không chỉ có Đường Thanh Tâm mà còn là nhà họ Lệ.
Mặc dù nhà họ Lệ kinh doanh riêng rẽ nhưng vẫn có nhiều chỉ ngành âm thầm đi theo họ, hiện tại, nhánh thứ đã bị đuổi khỏi tập đoàn Lệ Kình, bà hai ôm cục tức trong lòng, vớ được họ là mắng chửi xối xả.
Rõ ràng là Lệ Thiên Minh cố ý đưa ra cho cô một bài toán khó, nếu như không thấy vẻ mặt giận dữ của anh thì cô đã suýt cho là như vậy, Đường Thanh Tâm trầm ngâm không nói, chỉ lặng lẽ dựa sát vào Lệ Thiên Minh, anh không nói thì mình cũng không lên tiếng, nể tình đứa bé không chấp nhặt với họ.
Thấy cô cúi đầu im lặng, rồi lại nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, Lệ Thiên Minh nhìn họ với vẻ khinh bỉ, anh đảo mắt rồi nói: "Bà hai, họ hàng bên phía nhà bà cũng bình dân nhỉ, trước đây chưa thấy bao giờ."
Anh gọi bà ấy là bà hai, chứ không phải thím hai, cách xưng hô hết sức tinh tế này đã khiến đám đông nhao nhao bàn tán, anh còn bảo họ hàng nhà bà ta bình dân, ẩn ý muốn nói rằng họ là những người dân quê.
Trên thực tế, những họ hàng bắn đại bác không tới này đều là người bên nhà ngoại của bà hai.