Dù lời đồn đãi có truyền bá lung tung thế nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, sáng sớm thức dậy Đường Thanh Tâm cho tài liệu đã chuẩn bị xong vào trong túi, không dám sơ suất một phút giây nào, cô đã nhớ kỹ trong lòng những lời hôm qua Thẩm Thiên Vi nói, cảm thấy vẫn nên phòng trước để tránh họa, file trình chiếu hợp đồng cũng đã sao chép xong, vừa ra khỏi cửa đã gặp được Linda, cô rất bất ngờ vì sự thay đổi của cô ấy.
Chỉ với thời gian năm ngày, tối hôm qua Linda vẫn còn khóc lóc vì đứa bé, trạng thái tiều tụy, sáng hôm nay lại ăn mặc gọn gàng xinh đẹp.
“Chị Thanh Tâm, hôm nay để em đi chung với chị nhé!"
Nhiệt tình tiến lên khoác lấy cánh tay của Đường Thanh Tâm, sự thay đổi của cô ấy khiến Đường Thanh Tâm kinh ngạc, có điều cân nhắc đến việc cô ấy quả thực cần thời gian để chữa lành vết thương, mà không thể nghi ngờ công việc chính là phương pháp tốt nhất, Đường Thanh Tâm đồng ý.
"Được!"
Hai người song song đi ra khỏi khách sạn, Đường Thanh Tâm còn chưa kịp nhìn rõ đường đã bị va chạm một cách lỗ mãng, chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh nặng nề đẩy cô sang một bên, đồ trong túi rơi lả tả khắp mặt đất, cô đang định nhặt lên thì người đụng phải cô đã cướp lấy túi rồi đi luôn, nhất thời cô không kịp phản ứng, cho đến lúc Linda gọi cô mới ý thức được tài liệu ký kết của mình cũng ở trong túi, đây chính là bí mật kinh doanh đấy!
"Mau báo cảnh sát".
Vừa căn dặn Linda báo cảnh sát vừa gọi xe để đuổi theo, trên đường gọi điện cho Phan Đức Vinh, bên kia nghe xong chuyện này bèn hiểu ngay lập tức, bảo cô đừng đuổi coi chừng có bẫy, nhưng mà Đường Thanh Tâm đã sớm chạy vọt vào trong con ngõ nhỏ.
Nhất định không thể để hợp đồng bị tuồn ra ngoài, nếu không tất cả những cố gắng của cô đều uổng phí hết.
Đây là bí mật trong nghề, là người phụ trách hạnh mục này, cô không thể trốn tránh trách nhiệm.
Giờ phút này Đường Thanh Tâm đã không màng đến nguy hiểm, chạy vào theo người đàn ông mặc quần áo thể thao màu đen.
Đến khi cô thở hồng hộc đuổi đến, người đàn ông kia cũng không chạy, đứng ở đang xa nhìn cô.
Đường Thanh Tâm chụp lấy eo rồi chỉ vào anh ta: "Anh muốn tiền...! tôi cho anh! Nhưng mà, xin hãy trả tài liệu trong túi cho tôi, những thứ khác anh cứ lấy đi!"
Đường Thanh Tâm nói xong bèn muốn đi về phía trước, ai ngờ vừa đi được hai bước đã bị đánh ngất xỉu.
Bịch một tiếng, tiếng cây gậy rơi xuống đất khiến người đàn ông đối diện giật nảy mình! Anh ta sửng sốt nhìn người đã đánh ngất Đường Thanh Tâm, người kia chỉ nói dẫn người phụ nữ này tới, không nói đánh ngất cô ta mà!
Anh ta cũng không dám tự chủ trương, chỉ có thể lặng lẽ đặt túi xuống, quay người chuồn đi.
Không phải anh ta nhát gan, chỉ là đối phương nhiều người, anh ta không muốn rước lấy phiền toái.
Vốn dĩ giựt túi bên đường đã không phải là hành động sáng suốt, nếu như không phải vì kiếm tiền thì anh ta cũng sẽ không làm như thế.
Bây giờ bọn họ ra tay tàn nhẫn như vậy, anh ta cũng không dám ở lại.
Trong nháy mắt bị đánh ngất rồi ngã trên mặt đất, Đường Thanh Tâm mới ý thức được sự việc không ổn, có điều đang hôn mê nên cô cũng đành bất lực, chỉ có thể mặc người chém giết.
Bên này khi Phan Đức Vinh liên hệ lại thì cô đã ở trạng thái tắt máy, vì lo lắng cho sự an nguy của Đường Thanh Tâm nên anh ta gọi điện thoại cho Lệ Thiên Minh.
Bên kia chỉ nghe một nửa đã cúp điện thoại, Phan Đức Vĩnh lắc đầu, người đàn ông này đúng là vịt chết còn mạnh miệng, bây giờ chắc chắn là sốt ruột lắm rồi, sớm biết như thế tại sao ngay từ đầu không cử người bảo vệ thật tốt chứ?
Nói tới nói lui anh ta vẫn cứ người giúp đỡ tìm kiếm Đường Thanh Tâm, dù sao cũng là anh em của mình.
Hai nhóm người của Lệ Thiên Minh và Phan Đức Vinh đồng thời xuất phát, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy đâu, xung quanh con ngõ nơi cuối cùng Đường Thanh Tâm xuất hiện cũng không có camera, bọn họ không còn cách nào khác.
Mà lúc này Đường Thanh Tâm bị trói trong một căn phòng kín, lúc tỉnh lại đã nhìn thấy xung quanh đen kịt một màu, cô theo bản năng muốn thoát khỏi, lần trước bị bắt cóc đến giờ vẫn còn ám ảnh, lần này lại là ai đây?
Trong đầu cô sàng lọc một lượt, Thẩm Thiên Vi là người có khả năng nhất, chỉ là không biết lúc người phụ nữ này điên lên có thể làm những gì.
Trong lòng Đường Thanh Tâm lo lắng không yên, lại giãy dụa không ra, phóng tầm mắt mà nhìn, tia sáng vụn vặt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, xung quanh ầm ĩ khắp chốn, theo bản năng cô muốn đứng dậy, nhưng mà đầu lại đau dữ dội.
“Có ai không? Cứu mạng với!"
Giọng nói yếu ớt của Đường Thanh Tâm vang lên, may mà miệng cô không bị bịt lại, dùng hết sức để hô lên nhưng hiệu quả lại rất thấp.
"Két két!"
Cửa gỗ mở ra, hai mắt Đường Thanh Tâm lập tức trợn thật to, muốn nhìn xem người đi vào là ai, sau khi người kia đến gần cô chỉ có thể nhìn thấy làn váy, bởi vì đầu cô bị ép cúi xuống, người kia đưa tay cưỡng ép đè đầu cô xuống, cơ thể bị trói chặt vốn là cuộn cong lại, thêm việc đầu bị ép cúi xuống, toàn bộ cơ thể bày ra một tư thế vặn vẹo kỳ dị.
Dù cơ thể cô có dẻo dai mấy cũng không chịu được kiểu hành hạ này.
"Cô...!rốt cuộc cô là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?"
Giọng nói rầu rĩ vang lên, người kia bật cười, lúc này Đường Thanh Tâm mới nghe rõ giọng của người phụ nữ này.
Giản Hồng Diệp! Lại là bà ta.
"Giản Hồng Diệp, bà biết hậu quả của việc bắt cóc chứ? Thả tôi đi, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu không đến lúc cảnh sát tới, bà đừng mong thoát khỏi kiếp tù tội lần nữa".
Nghe vậy Giản Hồng Diệp cười càng lớn tiếng, tựa như Đường Thanh Tâm đang kể chuyện cười vậy, cho đến khi cười đến nỗi không thở được mới thôi.
Bà ta kéo tóc cô ép cô nhìn thẳng vào mắt bà ta.
"Tao sợ gì chứ, tao sống đến tuổi này có gì mà chưa thấy, mày và tình nhân của mày liên kết với nhau hại tạo và con gái tao, khiến chúng tao ở trong đấy phải chịu mọi khuất nhục.
Ông trời vẫn có mắt, Trần Hiền ra mặt bảo lãnh cho chúng tao ra, chỉ là tao không nuốt trôi cục tức này, vì mày mà hai mẹ con tao bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, bây giờ phải tiếp đón những khách nát nhất ở trong căn phòng nhỏ này, chỉ vì sống qua ngày".
"Đường Thanh Tâm, không phải mày lấy chồng rồi ly hôn, còn cấu kết với những người đàn ông khác nhau ư? Đừng lãng phí tài nguyên tốt như vậy, thay bọn tao kiếm chút tiền đi! Cho dù cảnh sát tìm đến thì sao nào, quãng đời còn lại của tao có thể đổi lấy cả đời đau khổ cho mày, đáng giá".
Bà ta cười đắc ý khiến Đường Thanh Tâm rùng mình một cái, cô không ngờ hai mẹ con bà ta được ra rồi, càng không ngờ bọn họ sẽ phát điên đến mức độ như vậy.
Cô thật sự không ngờ rằng sau khi ra tù bọn họ sống rất khổ, dựa vào việc bán mình để kiếm tiền.
Bây giờ còn muốn đối xử với cô như thế, trong lòng cô lập tức ớn lạnh.
Chỉ là bây giờ ngoài việc thầm mắng bọn họ trong lòng thì cũng chẳng còn cách nào khác, cũng không biết bây giờ là thời gian nào, hết thảy xung quanh đối với cô mà nói đều lạ lẫm như thế, trong lòng Đường Thanh Tâm bắt đầu luống cuống.
Vì chuyện khách sạn mà Đường Tuyết Mai và Giản Hồng Diệp hận cô thấu xương, vụ án này còn chưa kết thúc mà bọn họ đã ra rồi, thời điểm cô gặp Thẩm Thiên Vi đã nên nghĩ đến rồi, Phan Đức Vinh còn nhắc nhở cô đừng đuổi theo, cô lại đi lo chuyện hợp đồng, sớm biết như vậy cô cũng sẽ không đuổi theo.
Bây giờ Đường Thanh Tâm hối hận cũng vô ích, nhưng tuyệt đối không thể để bọn họ ép buộc bản thân.
Thế là cô nói chậm lại để thương lượng với bà ta: "Bà làm chuyện này cũng là vì tiền, tôi có thể đưa tiền cho bà, bà muốn bao nhiêu cứ ra một cái giá, tôi bảo bạn đưa đến cho bà."
"Hừ! Ai mà thèm chút tiền lương đấy của mày, cho dù mày có là giám đốc thì lương một năm cũng chẳng được ba tỷ rưỡi, chút tiền đấy còn không đủ nhét kẽ răng!"
Khẩu vị của Giản Hồng Diệp rất lớn, chỉ mấy trăm triệu bà ta vốn chẳng để vào mắt, có điều có chút ít còn hơn không, bà ta muốn nhìn bộ dạng Đường Thanh Tâm đi đến bước đường cùng rồi cầu xin bà ta.
Bọn họ luôn có dáng vẻ ăn trên ngồi trước, Giản Hồng Diệp đã sớm nhìn đủ rồi!