"Ha ha ha..." Nghe cô nói như vậy, Giản Hồng Diệp cười ra tiếng: “Báo ứng sao? Tao không sợ báo ứng, chỉ cần có thể làm mày đau khổ, để Lệ Thiên Minh đau khổ thì mọi chuyện tao làm đều đáng giá cả!"
Giản Hồng Diệp bảo trả thù cô thì còn nghe được, nhưng còn Lệ Thiên Minh thì sao, bà ta có thù oán gì với Lệ Thiên Minh? Giản Hồng Diệp muốn trả thù Lệ Thiên Minh vì chuyện ở khách sạn à, cái này rõ ràng là bọn họ đã làm sai trước mà, hơn nữa là Thẩm Thiên Vi bố trí kế hoạch mà, cho dù muốn hận cũng phải hận cô ta, trả thù cô ta chứ!
Trong đầu Đường Thanh Tâm loé lên ánh sáng, trong chớp mắt nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
“Giản Hồng Diệp, là ai bảo bà làm vậy? Đường Tuyết Mai rơi vào hôm nay là do cô ta tự làm, nếu bà muốn trả thù thì ban đầu có thể làm rồi mà, sao phải đợi một thời gian dài như vậy chứ? Hơn nữa bà mới gặp Lệ Thiên Minh có mấy lần, bà đụng chạm anh ấy cũng không có lợi ích gì, là ai bảo bà chỉnh anh ấy?"
Đường Thanh Tâm phân tích làm Giản Hồng Diệp ngây ngẩn cả người, trông thấy ánh mắt của bà ta Đường Thanh Tâm biết mình đoán không sai.
Giản Hồng Diệp mím môi ra vẻ bình tĩnh nói: "Mày nói bậy bạ gì đó, chính là tao muốn trả thù mày đó, để Lệ Thiên Minh biết người phụ nữ nó coi trọng nhất trần đời hầu hạ dưới thân người đàn ông khác như thế nào, tao còn phải quay lại làm đĩa CD nữa, mày nói xem thân phận của mày như thế vậy đĩa CD này bán được bao nhiêu tiền?"
Giản Hồng Diệp xoay người tới gần nửa nằm trên giường Đường Thanh Tâm, người phụ nữ thừa dịp bà ta không chú ý, bỗng nhiên đem đầu ngửa ra sau, lập tức dùng sức một cái đánh về phía trước.
"A!"
Một tiếng kêu sợ hãi, Giản Hồng Diệp kêu lên rồi ngã xuống đất, ôm lấy cái đầu đau một lúc cũng không đứng lên được, chỉ cảm thấy trên trán vô cùng đau, đợi đến lúc nhìn thấy thì bà ta càng sụp đổ hơn nữa, trên tay đều là máu!
Mà trán Đường Thanh Tâm cũng thế, hậu quả của dùng hết sức mà đập chính là choáng váng.
Chỉ cảm thấy trên trán cô một dòng nước ấm chảy xuống, cô đưa tay sờ sờ, trên tay đều là máu, Đường Thanh Tâm lập tức cười, hai mắt khẽ nhắm lại ngất đi.
Giản Hồng Diệp tức giận đi qua muốn đánh cô, nhưng là nghĩ đến mặt của cô còn đẹp phải dùng để câu khách, chỉ có thể chịu thiệt hại mà hô to: "Tìm bác sĩ đến đây cho tôi!" Quả thật bà ta bị chọc đến điên rồi, tiện nhân này, thế mà còn có sức để đụng bà ta!
Đợi đến khi cô ổn rồi nhất định phải lấy về cả gốc lẫn lãi!
Dì đứng một bên chính là Can Trạm, bà ta là người câm, nghe thấy nhưng không nói được, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Bà biết những người ở đây đang làm gì, cũng hiểu rõ hai mẹ con này không tốt đẹp gì, bà ấy đồng cảm với
Đường Thanh Tâm nhưng cũng không dám tuỳ tiện tiết lộ vị trí của cô, bà ấy không biết chữ không biết nói chuyện, không có người nào tin bà ấy cả.
Nhìn thấy Giản Hồng Diệp như phát điên mà hò hét bà ấy vô thức lui lại, không ngờ Giản Hồng Diệp xoay người rời đi lại buông xuống một câu: "Trông chừng cô ta cho tốt".
Lúc Đường Thanh Tâm nghe thấy câu nói này lập tức thở dài một hơi, từ từ mở mắt ôm đầu, vừa muốn đứng dậy, đã nhìn thấy dì chạy đến đè cô xuống, một giây sau liền có một giọng nói của một người đàn ông truyền đến, cô vội vàng nhắm mắt lại.
“Xem cho tôi trước rồi đến xem cho con tiện nhân kia!"
Rõ ràng Giản Hồng Diệp chưa hề nguôi giận, để bác sĩ băng bó vết thương cho mình trước, chờ khoảng mười phút sau, người đàn ông mới đi tới xem vết thương của Đường Thanh Tâm một chút: “Nhìn sắc mặt không có việc gì, nghỉ ngơi một chút thì sẽ tỉnh thôi".
“Con điếm thúi, may cho cô đó!" Nghe lời của người đàn bà này tay bác sĩ dừng lại, lại nhìn người nằm trên giường, rồi lại nhìn thoáng qua dì đang đứng một bên, người nhà này thật là kỳ quái, không biết là quan hệ thế nào, nhưng mà chi phí đến nhà khám lại rất cao.
Băng bó kỹ vết thương cho Đường Thanh Tâm xong người đàn ông để lại băng gạc với thuốc, để bọn họ cách một ngày đổi một lần, Giản Hồng Diệp cho anh ta bảy triệu rồi đuổi anh ta đi.
Đường Thanh Tâm híp mắt trông thấy Giản Hồng Diệp đưa tiền cho anh ta, biết bác sĩ này không phải người của bà ta, cô hối hận vì đã bỏ qua cơ hội tốt để cầu xin giúp đỡ.
Bởi vì bị thương nên Giản Hồng Diệp không cho dì đi, không phải vì chăm sóc hay coi trọng Đường Thanh Tâm, tránh cho cô lại gây ra chuyện gì.
Đường Thanh Tâm vẫn luôn nhắm mắt lại dáng vẻ hôn mê, chờ Giản Hồng Diệp đi rồi cũng không dám mở ra, sợ bà ta đột nhiên trở về.
Chờ thật lâu, mãi đến khi dì đó đẩy cô thì cô mới mở mắt.
"A a! A a!" Dì đó múa may tay chân một bên chỉ cô một bên chỉ mình, Đường Thanh Tâm không biết bà ấy có ý gì chỉ có thể nhíu mày biểu thị mình không hiểu.
Cô thật sự không hiểu, dì đó vội vàng hơn, chỉ chỉ ngoài cửa sổ rồi chỉ chỉ Đường Thanh Tâm, giờ cô mới hiểu được, không xác định hỏi: "Dì muốn nói giúp cháu ra ngoài à? Nhưng mà nơi này lớn như vậy, nếu như cháu đi, bọn họ sẽ không bỏ qua cho dì, di à, như thế này đi, dì giúp cháu đưa một phong thư cho người nhà của cháu, để cho bọn họ đến cứu cháu".
Đường Thanh Tâm trông thấy đầu giường có bình thuốc, từ bên trong móc ra sách hướng dẫn, tìm kiếm bút ở khắp nơi nhưng không tìm được, lúc này dì mới nhớ ra cái gì đó, vội vàng chạy ra ngoài, chỉ chốc lát đã cầm một thỏi son môi đến, Đường Thanh Tâm vội vàng viết địa chỉ lên, còn viết tên của mình nữa.
“Dì à, dì đem cái này đưa đến cho Lệ Thiên Minh của công ty Lệ Kình, anh ấy là ....!là bạn của cháu, nhất định anh ấy sẽ đến!"
Đường Thanh Tâm đột nhiên không biết xưng hô với Lệ Thiên Minh như thế nào, là bạn bè đi?
Có điều trước mắt không cần xoắn xuýt nhiều như vậy, nói cho dễ biết đường đến công ty Lệ Kình lại lấy xuống bông tai của mình đưa cho bà ấy làm tín vật, hi vọng bà ấy có thể đi đường bình an.
Giản Hồng Diệp để dì trông chừng mình, hiện tại không thể đi, chỉ có chờ cô tỉnh lại mới được.
Đường Thanh Tâm liều bảo dì gọi Giản Hồng Diệp, mình thì giả bộ giống dáng vẻ vừa mới tỉnh, trông thấy Giản Hồng Diệp trên mặt Đường Thanh Tâm phẫn hận.
"Giản Hồng Diệp bà chết cũng không yên đâu!"
"Mày cứ mắng đi, chửi cho sướng miệng, dù sao không bao lâu nữa vết thương của mày sẽ lành, đến lúc đó khách cũng không cần biết mày là phụ nữ ở đâu mà thỏa thích hưởng lạc rồi!"
Nói xong lấy đi tất cả vật bản nhọn bao gồm của bình thuốc với băng gạc kia, Đường Thanh Tâm thở dài một hơi, may mắn mình đã giao đồ cho dì rồi, nếu không đã bị bà ta lấy mất rồi.
Có một chuyện Đường Thanh Tâm vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, nhiều ngày như vậy cô cũng không thấy Đường Tuyết Mai, người phụ nữ này luôn không nhìn cô vừa mắt, một cơ hội tốt như thế này ở trước mắt sao cô ta không đến tra tấn mình nhỉ?
Đường Thanh Tâm không biết, không phải là Đường Tuyết Mai không đến mà là không có thời gian, đối với cô ta mà nói còn có chuyện quan trọng hơn, đó chính là kiếm tiền.
Giản Hồng Diệp không ở nhà họ Đường, làm tình nhân của Trần Hiền, đã hơn nửa năm rồi, bà ta không có thu nhập cũng không nguyện ý loại sinh hoạt ăn bớt qua loa kia, thế là quyết định xuống nước, lần này đã để bà ta tìm được một thế giới mới, cho nên sau khi bà ta bị Trần Hiền vứt bỏ đã cố gắng tạo dựng sự nghiệp, cố gắng chế tạo con gái mình thành nữ vương đời mới, đương nhiên là nữ vương ở trên giường rồi.
Bởi vậy không phải Đường Tuyết Mai không muốn đến, mà giờ phút này cô ta còn phải tiếp khách đây! Nếu không phải Đường Thanh Tâm đáng chết làm mình bị thương thì sao đến bây giờ cô ta vẫn chưa được nghỉ ngơi chứ?
Đường Thanh Tâm nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, Đường Tuyết Mai ở phòng cách vách tiếp khách, đợi đến giờ cơm tối người khách kia mới rời đi.
“Tiện nhân!” Mơ mơ màng màng nghe thấy có người đạp cửa, Đường Thanh Tâm lập tức bị đánh thức, sau khi nhìn thấy gương mặt tức giận của Đường Tuyết Mai, cô đều hiểu rồi.
Người phụ nữ này mặc một bộ váy màu đỏ, lộ ra da thịt ở nơi ngực có hơi phiếm hồng, đồng thời còn có một vệt tím xanh, cô liếc mắt liền nhìn được đó là dấu vết sau khi hoan ái.