Lệ Thiên Minh không so đo với Hứa Vĩ Quân, đám cưới gần đến, chỉ có mười ngày, để Đường Thanh Tâm ở đây bảy ngày, Đường Thanh Tâm không thể cứ ở lại đây được, tranh thủ thời cơ lựa chọn hoa, Đường Thanh Tâm cố ý ậm ừ với Hứa Vĩ Quân: "Vĩ Quân, em nói cái bệnh cảm cúm này thường ẩn náu mấy ngày? Có thuốc gì đặc trị không?"
Hứa Vĩ Quân không chút nghĩ ngợi nói thẳng: "Bảy ngày, chính là không uống thuốc trong bảy ngày cũng tự khỏi, chỉ cần uống nhiều nước nóng, em trước đây cũng như vậy".
Ngay khi lời nói của Hứa Vĩ Quân rơi xuống, Đường Thanh Tâm vội vàng chạy tới: "Lệ Thiên Minh anh nghe thấy chưa, bọn họ đều nói như vậy, anh cứ nhất định phải bắt em nhập viện, em không quan tâm, em sẽ xuất viện sau khi truyền dịch ba ngày, tránh để chiếm dụng tài nguyên bệnh viện, anh phải biết ở bên ngoài những bệnh nhân đợi nhập viện đều bức thiết bao nhiêu, em chỉ bị cảm nhẹ thôi, không cần làm ầm ĩ như vậy".
Lệ Thiên Minh chỉ liếc cô một cái, sau đó nhìn Hứa Vĩ Quân một cái, cô gái lập tức co rụt đầu lại không nói gì, sau đó nói với Đường Thanh Tâm: "Nếu như em muốn đến lúc cử hành hôn lễ hai hàng nước mũi vẫn còn chảy dài, vậy thì anh tuỳ ý em xuất viện."
Chỉ một lời nói cũng khiến Đường Thanh Tâm ngậm miệng lại, cô không muốn có bộ dạng xấu hổ như vậy trong đám cưới, cô cũng là một mỹ nữ, đâu thể mất mặt như vậy được, Lệ Thiên Minh cũng là có lòng tốt, quên đi, cứ là nhập viện đi, có Hứa Vĩ Quân giúp đỡ, chạy việc vặt không phải vấn đề.
Đường Thanh Tâm cuối cùng cũng có thể yên tâm ở lại bệnh viện.
Lệ Thiên Minh xử lý xong công việc của công ty, tất nhiên liền tham gia vào đội ngũ cùng bọn họ.
Cả ba cùng nhau chọn những bó hoa và thiệp mời.
Lệ Thiên Minh mất hai ngày để chuyển tất cả các thiệp mời đi.
Khách sạn anh chọn cũng là khách sạn năm sao, bao trọn toàn bộ sảnh tiệc, nhất định sẽ mang đến cho Đường Thanh Tâm một đám cưới hoành tráng.
Cùng lúc đó, ở một góc khác của thành phố, Thẩm Thiên Vi và Trần Dĩnh cùng nhau tụ tập, Trần Dĩnh lấy cớ ở nhà mẹ ruột, đợi đến khi hôn lễ của Đường Thanh Tâm tổ chức xong mới đi, cô ta muốn chính mắt nhìn thấy bộ dạng của người phụ nữ này trở thành trò hề trong hôn lễ, nếu không cô ta không cam lòng.
"Chị Thiên Vi, em chuẩn bị xong hết rồi, người em cũng đã tìm xong rồi, tiếp theo là nghe theo chị thôi".
Thẩm Thiên Vi gương mặt tàn nhẫn, son môi màu đỏ đậm càng thêm phần dỡ tợn, cả người toát ra vẻ căm hận.
"Cô cứ yên tâm đi, kẻ thù chung của chúng ta sẽ rơi xuống đáy vực trong một tuần nữa, và cô ta sẽ nếm trải tất cả sự đối xử bất công mà chúng ta đang phải nhận bây giờ”.
Với câu này, Trần Dĩnh cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất có rắc rối gì cũng đổ trên đầu cô ta, bản thân đã kết hôn rồi, có thể gặp rắc rối gì nữa chứ.
Thẩm Thiên Vi thì khác việc ly hôn bị người trong nhà cô ta rất coi trọng.
Nghĩ bình luận bóng gió gần đây lại rất tệ, ngộ nhỡ sự việc bại lộ, cũng sẽ chỉ nghi ngờ cô ta.
Trời tối dần, hai người lên xe phóng đi, không ai ngoảnh lại, một số chuyện một khi đã quyết định thì không thể dừng lại.
Không phải dễ dàng gì trụ lại bệnh viện một tuần, Đường Thanh Tâm khi sắp xuất viện gần như làm một bài kiểm tra toàn diện một lần, các chỉ số cơ thể đều bình thường, Lệ Thiên Minh đã cho cô xuất viện.
Sự cố chấp này đôi khi thực sự khiến Đường Thanh Tâm rất cạn lời, nhưng nể tình anh là thật tâm quan tâm đến bản thân, Đường Thanh Tâm cũng không tính toán với anh.
Lễ cưới sắp diễn ra, việc đầu tiên sau khi xuất viện là đi xem khách sạn, Đường Thanh Tâm biết khách sạn này tài sản do Lệ Thiên Minh nắm giữ nên có thể yên tâm.
Những tấm ảnh treo ở giữa.
Màu sắc cô thích và bảng biểu đều đã sẵn sàng, chỉ đợi ngày hôm sau là ngày cưới.
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng và mãn nguyện của Đường Thanh Tâm, ánh mắt của Lệ Thiên Minh cảm thấy cưng chiều và ân cần hỏi cô: "Em nghĩ xem, đó có phải là bối cảnh đám cưới mong muốn trong lòng của em không? Anh đã nói là sẽ không để em thất vọng mà, đúng không?"
Đường Thanh Tâm gật đầu liên tục.
"Lệ Thiên Minh, cảm ơn".
Nói không nhiều, nhưng Lệ Thiên Minh biết rằng cô rất hài lòng, đối với đám cưới này, Lệ Thiên Minh đã nhờ một đội cưới nổi tiếng ở thành phố giúp anh sắp xếp.
Đường Thanh Tâm chỉ nói rằng đội ngũ ấy rất tuyệt, nhưng họ không nhận ra rằng những kế hoạch sắp xếp này là ý tưởng của Lệ Thiên Minh.
Đời người chỉ có một đám cưới, anh muốn cho Đường Thanh Tâm một kỉ niệm khó quên nên anh đã chuyên tâm làm những thứ này, còn giữa bí mật không cho cô biết, anh muốn đợi đến ngày đó để tạo cho cô một điều bất ngờ.
Đường Thanh Tâm có chút không thể chờ đợi, Lệ Thiên Minh mỉm cười vui vẻ, mắt anh nhìn theo người phụ nữ cho đến khi cô quay đầu lại nhìn anh.
"Thiên Minh".
Người phụ nữ hét lên tên anh rồi lao vào vòng tay anh, cả đời này cô sẽ đi theo người đàn ông này rồi, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có giây phút hạnh phúc như vậy.
Vòng tay ôm lấy Đường Thanh Tâm, Lệ Thiên Minh thực sự cảm thấy thỏa mãn trong lòng, cảnh hai người ôm nhau chỉ có một người nhìn thấy, một người nhìn thấy hai bóng người ở đại sảnh xuyên qua cửa kính cửa sổ, sự chua xót trong lòng anh lại một lần nữa trào dâng.
"Anh, anh đừng xem nữa.
Bây giờ nhìn sẽ cảm thấy khó chịu, đợi đến khi đám cưới thì phải làm sao?"
Trần Dĩnh trợn mắt, Trần Dịch sao lại có thể thích người phụ nữ này? Trần Dĩnh cảm thấy đau đớn cho anh trai mình, cho nên không hề có chút hối hận nào với hành động của mình.
Đường Thanh Tâm phải hiểu rằng mình sẽ bị trừng phạt vì quá kiêu ngạo!
Trần Dịch thu lại ánh mắt, liền lái xe rời đi dưới sự thúc giục của Trần Dĩnh, Đường Thanh Tâm không để ý mà đắm chìm trong vòng tay ấm áp của Lệ Thiên Minh, trên đời này không có gì ấm hơn cái ôm của anh.
Đường Thanh Tâm hài lòng rời khỏi khách sạn, sau khi rời khỏi đây, hai người trở về biệt thự, chỉ thấy có hai người đứng ở cửa, Trương Mỹ Lan và người giúp việc Mai Chi đang đứng ở đại sảnh đợi họ.
Nhìn thấy Lệ Thiên Minh trở lại, Mai Chi tươi cười chào hỏi.
"Bà tìm tôi quay lại, nói rằng để tôi chăm sóc cậu và vợ cậu."
Thấy Mai Chi, Lệ Thiên Minh chỉ gật đầu, Đường Thanh Tâm rất ngạc nhiên khi Trương Mỹ Lan chủ động sắp xếp cho người chăm sóc họ, điều này khiến cô có chút chạnh lòng, nhưng nghĩ đến bà ta luôn một lòng lo lắng cho Lệ Thiên Minh, cô cũng có thể hiểu được.
'Thiên Minh, ý của bà nội con hiểu rồi, mẹ hiện tại cũng không nói nhiều với con nữa, đạo lý lớn con phải hiểu, tóm lại là con tự mình xem phải làm như thế nào, hôn lễ mẹ sẽ đến, nhưng mẹ sẽ bớt đi những phân đoạn không cần thiết kia, mẹ cũng không chịu được."
Lời nói của Trương Mỹ Lan khiến Đường Thanh Tâm hiểu rằng bà ta muốn bớt phân đoạn thay đổi cách xưng hô, thật ra cũng tốt, dù sao tái hôn cũng chỉ là hình thức.
Lệ Thiên Minh đồng ý, "Chỉ cần mẹ tham gia là được rồi."
Đúng vậy, chỉ cần bà ta tham dự là được rồi, nếu không sẽ bị người khác cười nhạo vì đám cưới không có sự chúc phúc của bố mẹ, sau đó Đường Thanh Tâm sẽ lại bị chỉ trích.
Trương Mỹ Lan gần như không nghĩ gì, liền để Mai Chi vào sống, từ tối nay cho đến khi có con.
Lúc đầu, Đường Thanh Tâm còn tưởng là có người giúp bọn họ chuẩn bị ba bữa một ngày, nhưng sau đó mới biết được bát cơm này không ngon ăn đến như vậy.
Ngay sau đó Trương Mỹ Lan kéo Lệ Thiên Minh đến phòng làm việc, chỉ còn Đường Thanh Tâm và Mai Chi ở phòng khách, trước khi Đường Thanh Tâm kịp nói, Mai Chi đã đi vào bếp và bận rộn, Đường Thanh Tâm vội vàng đi đến dặn dò cô ta.
Buổi tối mình cùng với Lệ Thiên Minh sẽ ra ngoài ăn.
Sau đó, tay của Mai Chi ngừng một chút, mỉm cười: "Không thành vấn đề, tôi sẽ nấu một ít súp cho mọi người.
Uống súp trong thời tiết này rất tốt cho sức khỏe".
Đường Thanh Tâm nghĩ lại cũng đúng, vì vậy cứ để cô ta ở trong phòng bếp.