Lệ Thiên Minh liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, như đang muốn nhìn thấy một chút vui mừng trên khuôn mặt của cô, thế nhưng lại không có.
Thấy anh không lên tiếng nói lời nào, Trương Mỹ Lan hung hăng liếc nhìn Đường Thanh Tâm rồi cảnh cáo cô: "Tôi nói cho cô biết! Nếu cô dám làm loạn thì cho dù hai đứa chuyển đến đâu tôi cũng sẽ dạy dỗ cô!"
Đường Thanh Tâm ra vẻ ngoan ngoãn gật đầu khiến Trương Mỹ Lan cảm thấy mình vừa đấm vào cục bông.
Bà ta ghét nhất là dáng vẻ này của cô, vẻ mặt hèn mọn của cô thật sự khiến người ta rất khó chiu.
Lệ Thiên Minh gật đầu với Trương Mỹ Lan rồi đưa Đường Thanh Tâm bước ra ngoài.
Lần này nhà mới là một căn biệt thự có diện tích nhỏ, so với biệt thự chính thì biệt thự này chật hơn nhiều, tầm bốn trăm mét vuông, trên dưới ba tầng, có nhà để xe riêng biệt.
Đường Thanh Tâm đứng ở trước biệt thự hít sâu một hơi, tuy rằng không lớn bằng biệt thự chính nhưng lúc này mới nhìn giống như dáng vẻ của một căn nhà.
Tuy nhiên, nghe ý tứ của Lệ Thiên Minh thì hai người họ chỉ ở đây ba tháng, sợ là muốn dùng ba tháng này để cô có thai rồi lại chuyển về?
"Đi vào đi!"
Lệ Thiên Minh mở cửa trước, dẫn cô đi vào.
Đường Thanh Tâm nhìn vào bên trong một chút, rất sạch sẽ, có vẻ đã có người dọn dẹp từ trước.
Một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đứng ở một bên khi nhìn thấy Lệ Thiên Minh thì cung kính cúi đầu: "Cậu Minh, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ".
"Đây là bà Diệp, quản gia ở đây, có chuyện gì thì cứ nói với bà ấy".
Lệ Thiên Minh quay sang căn dặn bà Diệp: "Đây là cô chủ, sẽ ở đây tịnh dưỡng trong khoảng thời gian này, bà phải chăm sóc cô ấy thật tốt".
Bà Diệp đáp lại một tiếng, cầm lấy hành lý trong tay Đường Thanh Tâm rồi đưa cô lên phòng ngủ trên lầu.
Tổng cộng có bốn phòng trong dãy này, Đường Thanh Tâm nhìn từng phòng một, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
Lệ Thiên Minh thật sự rất độc ác, toàn bộ lầu hai của biệt thự, ngoại trừ phòng ngủ của bọn họ có một chiếc giường lớn không tưởng tượng nổi thì những phòng khách còn lại đều không có giường?
Anh muốn sống mơ màng trên cái giường này sao?
"Ở đây chỉ có một cái giường thôi sao?"
Đường Thanh Tâm không nhịn được đặt câu hỏi, bà Diệp vẫn giữ ánh mắt chăm chú như cũ khiến Đường Thanh Tâm cảm thấy hơi sợ
hãi.
Bà ấy như vậy rất giống như một người máy vô hồn.
"Phòng của người giúp việc ở dưới lầu có một cái giường, là phòng của tôi."
Bà Diệp giải thích nói.
Đường Thanh Tâm thì che ngực lại, cô cảm thấy trong lòng vô cùng đè nén, vừa nghĩ đến việc phải sống chung dưới một mái nhà với bà ấy trong ba tháng tới, lúc nào cũng bị bà ấy theo dõi thì cô đã cảm thấy khó thở rồi.
So với sự lạnh lùng của bà Diệp, cô vẫn cảm thấy Trương Mỹ Lan đáng yêu hơn nhiều.
Mặc dù lần nào cũng động một chút là bà ta lại mắng mỏ, tức giận với mình nhưng vẫn có cảm giác của người sống, không giống như bà Diệp lạnh lùng như vậy.
Đặt hành lý xuống, bà Diệp chào hỏi rồi đi xuống lầu.
Đường Thanh Tâm hít một hơi bắt đầu thu dọn quần áo, sau đó ngơ ngác ngồi phịch xuống đất.
"Đang làm gì đấy?"
"A! Anh làm tôi sợ muốn chết, đi lại cũng không có âm thanh!"
Đường Thanh Tâm ôm ngực giật nảy mình, Lệ Thiên Minh bật cười: "Lá gan cô nhỏ như vậy mà còn dám làm thế với Lệ Bách Nhiên ở trong xe sao?"
"Lệ Thiên Minh, tại sao không gọi Lệ Bách Nhiên đến đối chất chứ? Anh cứ hành hạ tôi như thế này mà được sao?"
Đôi mắt thâm thúy của Lệ Thiên Minh khóa chặt trên người cô, một giây sau, anh lập tức bế cô lên: "Đối chất? Cô có chắc không? Nếu kết quả giống như những gì trong bức ảnh thì cô sẽ như thế nào?"
"Nếu như kết quả là Lệ Bách Nhiên nói dối thì nhất định tôi phải chứng minh mình vô tội!"
"Được!"
Lệ Thiên Minh buông cô ra, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lệ Bách Nhiên, nửa giờ sau Lệ Bách Nhiên xuất hiện đúng giờ.
Lệ Thiên Minh ôm Đường Thanh Tâm đi xuống lầu.
Vừa mới nhìn thoáng qua, Lệ Bách Nhiên đã thấy sắc mặt của người phụ nữ hơi ửng hồng, trong lòng anh ấy thắt lại một cách khó hiểu: "Thanh Tâm, em có khỏe không?"
Ánh mắt Lệ Thiên Minh run lên: "Lệ Bách Nhiên, cậu lại quên quy củ rồi!"
Lệ Bách Nhiên bị anh quét mắt, lập tức đổi lời: "Thím."
Thắt lưng Đường Thanh Tâm bị Lệ Thiên Minh mạnh mẽ siết chặt, bị anh dùng sức đưa cô xuống lầu, đứng trước mặt Lệ Bách Nhiên.
"Lệ Bách Nhiên, cậu hãy cho tôi một lời giải thích về những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó!" Đối mặt với câu hỏi của Lệ Thiên Minh, Lệ Bách Nhiên chỉ nhìn chằm chằm vào Đường Thanh Tâm, người phụ nữ nhàn nhạt nhìn anh ấy một cái: "Giám đốc Nhiên, hôm đó tôi đến gửi thông tin cho cậu.
Trên đường về cậu đã làm gì với tôi? Hãy nói rõ cho chú của cậu nghe đi."
Lệ Bách Nhiên cười, chú, thím? Nghĩ đến những lời của Đường Tuyết Mai, Lệ Bách Nhiên lắc đầu nói: "Anh có chuyện gì cần phải giải thích chứ, chỉ là không kìm được khi tình yêu dành cho em bùng lên thôi.
Thanh Tâm, em không thể quên anh, anh cũng không thể quên em, ngay cả khi em lấy chú của anh thì sao, chẳng lẽ mối quan hệ nhiều năm của chúng ta lại có thể bị hủy hoại vì chuyện này sao?"
Đường Thanh Tâm trợn to hai mắt, không thể tin được đó là sự thật.
Cô lui về phía sau hai bước, lớn tiếng quát to: "Lệ Bách Nhiên! Sao cậu lại có thể đảo ngược đúng sai như vậy chứ! Rõ ràng là cậu..."
"Im miệng!"
Lệ Thiên Minh tức giận ngắt lời cô, sau đó lại gật đầu nói: "Được rồi, không phải cô muốn đối chất sao? Hiện tại đã rõ ràng rồi đúng không?"
Hai hàng nước mắt của Đường Thanh Tâm chảy dài, vô cùng đau lòng nhìn Lệ Bách Nhiên.
Anh ấy đang định bước tới ôm cô, thế nhưng lại bị Đường Thanh Tâm đẩy ra: "Lệ Bách Nhiên, điều hối hận nhất trong đời em chính là từng có tình cảm với anh.
Em không muốn đề cập đến quá khứ nữa nhưng anh lại cứ nắm mãi không buông, bây giờ sự trong trắng và thanh danh của em vì anh mà bị hủy hoại trong chốc lát.
Chính là anh, chính anh đã đẩy em xuống vực sâu, rốt cuộc em có lỗi gì với anh mà anh phải đối xử với em như vậy!"
Lệ Bách Nhiên đờ đẫn muốn giải thích nhưng sau đó lại lập tức mở to hai mắt, bởi vì Đường Thanh Tâm đã bước lên một bước, đập chiếc bình bên cạnh xuống đất.
Sau đó, cô nhặt mảnh vỡ lên, không chút do dự vạch một phát lên cổ tay, máu tươi lập tức trào ra.
Trái tim của Lệ Thiên Minh như nghẹt lại, anh nhào tới nắm chặt cổ tay cô, lớn tiếng quát: "Đừng ngẩn ra đó nữa, mau gọi xe cấp cứu đi!"
"Lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch sao!" Lệ Thiên Minh nhìn người phụ nữ trong tay mình, sắc mặt có chút tái nhợt, trái tim co rút kịch liệt.
"Lệ Thiên Minh, tại sao anh không điều tra rõ ràng chứ? Tôi hận người nhà họ Lệ các người, các người đều là ma quỷ..."
Đường Thanh Tâm cảm thấy thân thể mình như bị rút sạch sức lực, toàn thân càng ngày càng lạnh, đôi mắt của Lệ Thiên Minh sâu như vũng nước, không nhìn ra bên trong là thứ gì.
Lệ Bách Nhiên đứng đối diện anh, trong lòng hối hận không thôi.
"Thanh Tâm, tất cả đều là lỗi của anh, là anh nói dối, anh không nên nói dối lừa em.
Anh không nhịn được mà cưỡng hôn em, tất cả
đều là tại anh!"
Tiếng kêu khóc của Lệ Bách Nhiên khiến Lệ Thiên Minh suýt nữa đã phun ra một ngụm máu, anh giơ chân lên đá anh ấy sang một bên, tên khốn này!
Lệ Bách Nhiên bị đá sang một bên, hồi lâu mới gượng dậy được.
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện, Lệ Thiên Minh bị chặn lại ở cửa, trong lòng vô cùng lo lắng.
Khoé mắt liếc thấy Lệ Bách Nhiên đang ở bên cạnh, người đàn ông nhịn không được muốn đánh chết anh!
"Thiên Minh, Thiên Minh!"
Mấy anh em nhà họ Lệ nhận được điện thoại thì vội vàng chạy đến.
Vừa nhìn thấy Lệ Bách Nhiên, anh hai của Lệ Thiên Minh lập tức bước tới giáng cho anh ấy một bạt tai.
Lệ Bách Nhiên bị tát đến choáng váng, một lúc lâu sau, anh ấy mới phản ứng lại được: "Bố!"
"Đừng gọi tao, đồ cầm thú như mày im miệng đi!"
Lệ Thiên Minh lạnh lùng nhìn bọn họ, anh cả nhà họ Lệ bước tới hỏi thăm: "Con bé không sao chứ?"
"Không biết, hiện tại đang cấp cứu.
Lệ Bách Nhiên, nếu có chuyện gì xảy ra với Đường Thanh Tâm thì cậu phải dùng mạng để trả giá.
Cút ra ngoài ngay đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.
Hơn nữa, cậu cũng không được phép đến công ty, dự án Long Hồ tôi sẽ tìm người khác làm tiếp".
Sau khi Lệ Thiên Minh ra lệnh, bố của Lệ Bách Nhiên vội vàng đưa anh ấy đi bởi vì sợ rằng nếu chậm vài giây thì Lệ Thiên Minh sẽ cầm dao chém người mất.