Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra


"Uổng công cô biết diễn như vậy, tôi đang suy tính xem có cần đăng ký một công ty điện ảnh nào cho cô quản lý không đây".
Đường Thanh Tâm buồn bã nhìn anh, tức giận nói: "Anh còn cười nữa sao, đây đều là do anh không tin tưởng mà ra! Nếu anh tin tôi thì sao tôi có thể ở đây chứ?"
Người đàn ông cúi người đưa mặt tới gần cô hơn, bốn mắt nhìn nhau, cô có thể cảm nhận được cả hơi thở nóng rực trên người anh.
"Nói như vậy là tôi bảo cô và Lệ Bách Nhiên lén lút gặp nhau sao?"
Đường Thanh Tâm nuốt từng ngụm nước bọt, việc đã đến nước này, cô nhất định phải làm sáng tỏ, đó chính là từ đầu bản thân anh đã không đúng!
Đường Thanh Tâm vươn cổ, gật đầu nhiều lần: "Là lỗi của anh.

Thứ nhất, tôi và anh ấy gặp nhau là do anh giật dây, điểm này anh nhất định phải thừa nhận.

Thứ hai, là anh sắp xếp cho anh ấy đến công ty làm việc, còn bắt tôi dẫn anh ấy đi làm quen hoàn cảnh, chúng tôi là đồng nghiệp thì lui tới vì công việc cũng không có gì kỳ lạ!"
Nói xong, cô đẩy Lệ Thiên Minh cách phạm vi tầm mắt của mình, nhưng vì sức quá yếu nên cô hoàn toàn không đẩy nổi.
"Đường Thanh Tâm, cứ coi như là lỗi của tôi đi".
Lệ Thiên Minh ngồi thẳng dậy, Đường Thanh Tâm ngạc nhiên, người đàn ông này chịu thừa nhận hả?
Vốn cho rằng phải phí nước bọt nhưng không ngờ anh lại dứt khoát như vậy, người phụ nữ lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Cô cầm thức ăn ở đầu giường lên chuẩn bị ăn, Lệ Thiên Minh lại nhận lấy chén đũa.

"Để tôi, nếu cử động rách da sẽ không tốt."
Cổ tay Đường Thanh Tâm thật sự có hơi đau, hôm nay lại khóc lâu nên giờ có chút thiếu sức, nếu Lệ Thiên Minh đã nói như vậy thì cứ kệ anh đi!
Người đàn ông nhẹ nhàng thổi thổi, cầm cái muỗng đút vào trong miệng cô, nhìn dáng vẻ kia sẽ không ai nghi ngờ giữa bọn họ đang xảy ra vấn đề.
Quả nhiên, một cái bóng chợt thoáng qua cửa, hai người trong ống kính đang vô cùng ấm áp.

Khóe miệng Lệ Thiên Minh cong lên, Đường Thanh Tâm thấy thế thì không thể không tức giận: "Thì ra là anh đang cố ý giả bộ!"
Cảnh tượng ấm áp vừa rồi lập tức bị phá hư, Lệ Thiên Minh cười khẽ: "Chẳng lẽ như vậy không tốt sao? Những người đó muốn xem thì cứ để cho bọn họ xem đi, chúng ta yêu thương nhau như thế, nếu không cũng uổng công vừa rồi cô biểu diễn than thở khóc lóc!"
Đường Thanh Tâm cứng họng, cô có thể biểu diễn, đương nhiên Lệ Thiên Minh cũng có thể, hơn nữa còn có thể diễn tốt hơn.

Cô ngoan ngoãn ăn xong chén cháo, lại ăn hai cái bánh khoai tím, Đường Thanh Tâm ôm bụng ngủ ở trên giường.

Lệ Thiên Minh ăn phần còn dư lại trong chén của cô, Đường Thanh Tâm thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên: "Cái này, cái này tôi đã ăn rồi."
"Không sao, tôi lại không ngại cô bẩn".
Đường Thanh Tâm im lặng, thế chẳng phải là ăn nước bọt của cô sao? Nhưng hai người cũng đã từng nhìn thấy thân thể của nhau, chút nước bọt này cũng chẳng là gì.

Vừa nghĩ tới nước bọt, nụ hôn và thân thể của Lệ Thiên Minh, nhất thời cả gương mặt Đường Thanh Tâm đỏ bừng lên, vội vàng dùng chăn bịt đầu của mình, Lệ Thiên Minh không hiểu nhìn khuôn mặt lơ mơ của cô.
Giọng nói của Lệ Thiên Minh cách tấm chăn truyền vào: "Đường Thanh Tâm, có phải cô lại nghĩ đến hình ảnh gì đó không thể miêu tả rồi không?"
Cả người Đường Thanh Tâm run lên! Sao anh biết chứ? Nhìn thấy trong chăn đột nhiên chấn động, Lệ Thiên Minh cũng biết anh đã đoán đúng.

Không phải là anh thông minh, mà là lần đầu tiên anh gặp Đường Thanh Tâm thì cô gái này đã bị anh mê hoặc rồi.
Mặc dù có không đành lòng với Lệ Bách Nhiên, nhưng vì đã quen biết nên lúc ấy anh cũng không nghĩ quá nhiều.

Thay vì tìm một người phụ nữ mình không thích để làm đám cưới thì chi bằng nghe lời bà nội tìm một cô gái lương thiện.

Đường Thanh Tâm chính là cô gái lương thiện, nhưng bây giờ đã là vợ của Lệ Thiên Minh anh.

Bất kể giữa cô và Lệ Bách Nhiên có cái gì thì bây giờ cũng đã là chuyện quá khứ, bản thân anh cũng sẽ tin tưởng cô, nếu không chuyện như hôm nay vẫn sẽ xảy ra.
Thái độ của Lệ Thiên Minh rất rõ ràng, người phụ nữ của anh thì chỉ có anh mới có thể ăn hiếp, cho dù những người khác muốn cũng đừng hòng nghĩ đến.
Vì thế nhờ chuyện lần này, Lệ Thiên Minh đã thấy rõ một số người bên cạnh, chẳng hạn như Lệ Bách Nhiên vì một chút tình cảm nam nữ mà còn nói dối đến mức thiếu chút nữa hại Đường Thanh Tâm.

Nếu anh hai không cầu xin, anh nhất định sẽ khiến cho Lệ Bách Nhiên hối hận.
Nằm viện một tuần lễ, mỗi ngày Lệ Thiên Minh đều làm bạn ở bên cạnh, hình ảnh đút cơm vừa xuất hiện trên mạng thì bao nhiêu người đều cảm thấy sến súa.
Lệ Thiên Minh lại sai người dùng quan hệ xã hội điều khiển dư luận, ngay lập tức hướng đi đã nghiêng về một phía, mắng chửi Lệ Bách Nhiên là một tên cặn bã, yêu một người không phải là phải lấy được cô mà là phải mong muốn nhìn thấy cô được hạnh phúc, Lệ Bách Nhiên làm như vậy là thiếu chút nữa hại chết Đường Thanh Tâm.
Anh ấy làm như vậy không phải là yêu cô, mà là đang phá hư cuộc sống hạnh phúc vốn có của cô.
Mặc dù Lệ Thiên Minh đã đồng ý với anh hai sẽ không đối phó với anh ấy, nhưng vẫn dạy dỗ anh ấy một chút.
Lần này dẫn hướng dư luận chính là để cho Lệ Bách Nhiên hiểu được, muốn mơ ước người phụ nữ của anh thì anh ấy không chỉ bị cách chức mà quan trọng hơn cả chính là mất đi hào quang đại biểu cho thân phận của anh ấy.
Lệ Bách Nhiên bị bố mắng đến mức máu chó đầy đầu ở nhà, lần này không chỉ là bố mà ngay cả Trương Mỹ Lan cũng tới.

Đoạn thời gian trước, nhà họ Lệ bị người khác chê cười, nói Đường Thanh Tâm quyến rũ Lệ Bách Nhiên dẫn đến cậu chủ nhỏ này cả ngày hồn vía lên mây, còn làm ra chuyện như vậy ở trên đường cái.

Bây giờ thì hay rồi, dư luận và bình luận trên web khiến cho Trương Mỹ Lan thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu đi đến nhà Lệ Bách Nhiên.
"Thôi bỏ qua đi, đừng mắng thằng bé nữa! Trước kia nhà chúng ta còn trách Thanh Tâm không hiểu tiến lùi, không biết đúng mực, thế mà tuyệt đối không hề nghĩ tới lại là thằng nhóc Lệ Bách Nhiên này gây ra!"
Trương Mỹ Lan vừa nói đã tức giận, anh hai nhà họ Lệ vốn còn muốn cứ như vậy mà bỏ qua, dù sao cũng là con trai bảo bối của ông ta.

Thế nhưng bây giờ đã nghe thấy ý định của Trương Mỹ Lan thì không thể nào không phạt Lệ Bách Nhiên được.
Vì vậy anh hai nhà họ Lệ chỉ có thể quyết tâm, lạnh lùng quát lên: "Lấy gia pháp ra đây!"
Nhất thời mẹ của Lệ Bách Nhiên ở bên cạnh nóng nảy, tính mở miệng xin tha, tuy nhiên Trương Mỹ Lan đã cướp lời nói: "Thiếu chút nữa Thanh Tâm nhà chúng tôi đã cắt đứt động mạch chủ, cái mạng nhỏ kia cũng sắp không còn nữa rồi.

Lúc ấy Lệ Bách Nhiên có ở đó, hẳn là cậu cũng nhìn thấy đúng không? Chỉ cần một câu nói dối của cậu đã làm hại thím của cậu thiếu chút nữa chết đi, nếu nó có chuyện gì không hay xảy ra thì cậu chính là đầu sỏ gây chuyện, ép người khác tự sát, cả đời cũng không trốn thoát lương tâm tự trách đâu!"
Bà ta đã nói như thế thì bọn họ cũng không tiện xin tha nữa, Lệ Bách Nhiên cúi đầu đau khổ nói: "Nói không sai! Bố, con nguyện chịu phạt, đều do con làm hại cả nhà chú không được yên bình, con tự nguyện chịu phạt."
Trương Mỹ Lan yên lặng nhìn anh hai nhà họ Lệ, bà ta là người lớn, theo như vai vế thì Lệ Bách Nhiên được coi là cháu trai của bà ta nhưng thằng nhóc này lại dây dưa không rõ với con dâu của bà ta, hại bà ta không ngóc đầu lên được trong đám bà chủ cao quý đó, không thể xả được cơn tức này thì đêm đến bà ta sẽ không thể say giấc!
Gia pháp nhà họ Lệ chính là một sợi dây mây quất lên người đến mức đau nhức, bố Lệ Bách Nhiên quật mạnh lên lưng anh ấy, Lệ Bách Nhiên cắn răng tự mình gánh chịu.

Trương Mỹ Lan thấy vậy thì gương mặt lộ rõ vẻ sảng khoái, nên đánh chết thằng nhóc thối này mới phải!
Nếu Lệ Thiên Minh không nói rõ tất cả với bà ta, kêu bố Lệ Bách Nhiên tự mình dạy dỗ con trai thì bà ta thật lòng muốn xông tới tự mình tát thằng nhóc này mấy bạt tai mới hả giận!
Đánh gần vài chục cái đến khi lưng Lệ Bách Nhiên đã thấm ra máu, Trương Mỹ Lan mới che mũi miệng kêu ngừng lại.

Mẹ Lệ Bách Nhiên vội vàng tiến lên đỡ con trai dậy, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng, ánh mắt nhìn Trương Mỹ Lan tràn ngập oán hận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui