Đường Thanh Tâm từ từ lên sân khấu cùng Lệ Thiên Minh, không nói gì, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được.
Dưới sự giúp đỡ của Lệ Thiên Minh, Đường
Thanh Tâm cuối cùng cũng có thể xoay người được, không những rửa sạch được nỗi oan lúc trước, còn tìm được tình yêu cho bản thân, trong chốc lát lại trở thành người phát ngôn cho tình yêu đích thực.
Về phần thoả thuận, cũng được đôi vợ chồng
son giải thích là sở thích của anh, lời giải thích khiến cho mọi người đều bất ngờ, bởi ai mà ngờ Lệ Thiên Minh lại thích cái này!
Hôn lễ kéo dài cả ngày, lúc về đến nhà Đường Thanh Tâm đã mệt mỏi muốn nằm úp xuống, nằm dài trên giường không muốn động đậy, Mai Chi mang bát canh bổ lên mà cô cũng còn không uống đã ngủ mất.
Chờ Lệ Thiên Minh rửa mặt xong, lúc vào đã
thấy cô ôm chăn say giấc nồng.
Anh không khỏi bật cười, nhưng cũng không
đánh thức cô, chỉ nhẹ nhàng lật cô qua một bên, sau đó ôm cô đi vào giấc ngủ.
Đã lâu rồi, khi lần đầu tiếp xúc với người phụ nữ này, anh cứ nghĩ mình không quen, nhưng sau khi nếm được vị ngọt thì anh lại không thể tự chủ được, cứ thế trầm luân trong đó.
Nhiều lúc Lệ Thiên Minh không thể kìm lòng được khi nhìn thấy cô, anh chỉ có thể viện cớ thực hiện kế hoạch hóa gia đình để tránh xa cô, thường sẽ qua phòng làm việc ngủ.
Đôi khi anh cũng không thể nhịn được mà vượt qua giới hạn, mỗi lần đều tra tấn cô đến hôn mê.
Anh cho rằng trong chuyện này thì bọn họ rất ăn ý với nhau, người trưởng thành có nhu cầu sinh lý là chuyện bình thường.
Nhưng đêm đó, khi người phụ nữ xinh đẹp kia
cởi hết quần áo đứng trước mặt anh, mà anh cũng không hề có phản ứng gì ngược lại còn cảm thấy chán ghét, lúc này anh mới hiểu không phải mình không thích phụ nữ, mà chỉ là thích mỗi mình cô.
Chuyện này thật kì diệu!
Hai người ôm nhau ngủ cho đến sáng, không có gì bất ngờ khi hôm sau trên TV đều là những tin tức về hôn lễ của bọn họ, Đường Thanh Tâm trở thành đối tượng được nhiều cô gái hâm mộ, mỗi người đều muốn có một Lệ Thiên Minh, nhưng không phải ai cũng có số tốt như Đường Thanh Tâm.
Đám cưới của hai người đã kết thúc nhưng
độ nóng không hề giảm xuống, khách sạn nơi họ tổ chức tiệc cưới cũng trở thành địa điểm tổ chức hôn lễ hot nhất trong khoảng thời gian này, đơn hàng đều phải đặt trước đến ba năm.
Kết quả này làm cho Đường Thanh Tâm giật mình, thật không ngờ hôn lễ này lại tốn nhiều chi phí đến vậy, cô có chút tò mò, có phải mình cũng nên mở một cái blog đề cử mấy thứ linh tinh nhỉ?
Cô chưa kịp tưởng tượng xong, Đường Quốc
Cường đã tìm tới cửa, lần này vẫn là đến đòi tiền, nhưng là bị người khác bắt tới đây.
Ông ta không có tiền nên đã đi vay nặng lãi, không có khả năng trả, bọn cho vay nặng lãi đòi tới phòng trọ chém ông ta, dưới tình thế cấp bách ông ta đã nói ra tên Đường Thanh Tâm, bây giờ mọi người đều biết Đường Thanh Tâm là mợ chủ nhà họ Lệ, vì thế bắt hắn đến đòi tiền.
Chỉ là Đường Quốc Cường không biết sau khi kết hôn cô đã chuyển ra ngoài ở, chỉ nghĩ là cô phá hủy nhà cũ rồi, nên dẫn theo người đến biệt thự cũ.
Trương Mỹ Lan nghĩ cũng không cần nghĩ đã
từ chối, ngay cả mặt của ông ta còn chưa nhìn mà đã đuổi ra ngoài, tức giận, xoay người thương lượng với bọn cho vay nặng lãi bắt cóc Trương Mỹ Lan, theo lời ông ta nói thì, vợ có thể tìm lại, nhưng mẹ thì chỉ có một Thiên Minh bình thường tàn nhẫn như thế nào đi nữa thì khi đối mặt với mẹ mình cũng phải quỳ xuống!
Thế là mấy người bọn họ cứ thế trói bà ta lại
thừa dịp Trương Mỹ Lan đang mắng chửi.
Đừng nhìn bình thường Trương Mỹ Lan ức
hiếp Đường Thanh Tâm, chửi người không tiếc lời, hiện tại bà ta bị trói cũng không dám lên tiếng.
Lệ Thiên Minh cùng Đường Thanh Tâm theo kế hoạch đang đi hưởng tuần trăng mật, không nghĩ đến vừa xuống máy bay đã nhận
được điện thoại.
"Thiên Minh cứu mẹ, tên chết tiệt này dám bắt cóc mẹ!"
Tiếng khóc của Trương Mỹ Lan làm cho Lệ Thiên Minh phải cau mày, người đàn ông trầm giọng quát: "Các người là ai, muốn bao nhiêu tiền!"
Đường Thanh Tâm đứng một bên lo sợ, đây là
chuyện gì vậy?
Cúp điện thoại, Lệ Thiên Minh kéo Đường Thanh Tâm đi, giải thích: "Mẹ bị bắt cóc, người giúp việc mới báo cho anh, bọn họ muốn tiền!"
Đường Thanh Tâm cảm thấy kì lạ, bắt cóc giữa ban ngày, đây là bọn ngu ngốc nào? Sau khi nghe người giúp việc báo cáo lại, Đường Thanh Tâm mím môi, kẻ ngu ngốc này là chính là bố cô, Đường Quốc Cường.
"Chuyện này không liên quan đến em, trước tiên cứ chuộc mẹ về rồi nói sau."
"Em biết, lần này Đường Quốc Cường tự cầu phúc cho ông ta đi!"
Dám bắt cóc mẹ của anh, những người này nên cảm ơn vì trong nước cấm sử dụng súng, nếu không chờ bọn họ cầm được tiền, mạng cũng sẽ không còn.
Hai mươi phút sau, tiếng xe cảnh sát doạ Đường Quốc Cường sợ mất mật, ông ta là lần đầu tiên làm chuyện này, hơn nữa đối tượng còn là mẹ của Lệ Thiên Minh, tại sao ông ta lại ngu ngốc đến vậy?
Trương Mỹ Lan đã bị đánh ngất xỉu, đang nằm bất tỉnh ở một góc, Đường Quốc Cường quay đầu lại nhìn bà ta, trong lòng bắt đầu muốn rút lui bỏ cuộc, không ngờ bị bọn cho vay nặng lãi thấy được, tát ông ta một cái:
"Mẹ nó, nhìn cái gì, muốn thả bà ta ra sao! Tôi nói cho ông biết, chúng ta bây giờ đang ngồi chung trên một chiếc thuyền, đây là chủ ý của ông, chỗ cũng là ông dẫn đường, nếu bị bắt thì ông chính là chủ mưu, hiện tại thả bà ta ra cũng vô dụng!"
Đường Quốc Cường bị một cái tát này đánh tỉnh, ông ta đúng là đã hối hận, dựa vào phí sinh hoạt của Đường Tuyết Mai sống không đủ hay sao? Tại sao còn muốn trở lại ngày xưa, giờ thì hay rồi bị người ta ép đến váng đầu rồi đi bắt cóc.
Không có cách nào khác, nếu đã như vậy, một khi không có tiền thì cũng phải kéo một người chịu tội thay.
Đường Quốc Cương tạt tỉnh Trương Mỹ Lan, miệng của bà ta đang bị bịt kín, chưa kịp phản ứng lại thì đã bị lôi đi.
"Đường Quốc Cường, các người đã bị bao vây, tự đầu hàng, sẽ được khoan hồng".
Tiếng loa bên ngoài làm cho Đường Quốc Cường chửi ầm lên: "Mẹ nó! Lệ Thiên Minh, ông đây bị mày hại cho người không ra người ma không ra ma, mất hết tất cả.
Cho tao năm triệu đô, không! Năm mươi tỷ đô, nếu không tao sẽ ném bà ta xuống!"
Trên boong tàu, bọn họ đứng ở tầng cao nhất, đằng sau chính là dòng sông, hai ngày này thời tiết lại mưa liên tục, mực nước cũng đang cao lên, nếu rơi xuống thật thì chuyện không đùa được.
Sau khi Đường Quốc Cường rút miếng vải trong miệng bà ta ra, Trương Mỹ Lan khóc hét lên: "Thiên Minh, con xem người vợ tốt của mình đi, xem cô ta hại chết mẹ con này, nhà họ Lệ chúng không hợp bát tự với cô ta, con mau chóng ly hôn cho mẹ!"
"Câm miệng!"
Một cái tát giáng xuống mặt bà ta, Đường Quốc Cường hiện tại hận nhất là hai từ ly hôn, nếu không phải ly hôn ông ta cũng sẽ không đến bước đường cùng này.
Lệ Thiên Minh từ dưới lạnh lùng nhìn lên, cao giọng thương lượng cùng Đường Quốc Cường, Đường Thanh Tâm bị anh cưỡng chế
ở nhà an ủi bà nội.
Xem ra hôm nay phải dùng đến sức mạnh.
Đường Quốc Cường đúng là xui xẻo, gần đây toàn bộ thành phố đều nghiêm ngặt, ông ta mới mượn năm triệu đồng mà lại chọc vào một cái sọt lớn như vậy, phía trên yêu cầu điều tra nghiêm túc, nhận được báo án trực tiếp phái đội ngũ tinh anh đến, ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, đã có người lén lên boong tàu, từ từ tiếp cận mục tiêu.
Đợi đến khi Đường Quốc Cường phát hiện thì đã quá muộn, ông ta đẩy Trương Mỹ Lan lên phía trước cản bọn họ theo bản năng, mình thì ngửa ra phía sau rơi thẳng xuống.
Vụ bắt cóc kéo dài ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, nhưng vẫn không tìm thấy Đường Quốc Cường, Lệ Thiên Minh
đưa người mẹ vẫn còn kinh sợ của mình rời đi.
Về đến nhà, liếc mắt thấy Đường Thanh Tâm thì Trương Mỹ Lan lại cảm thấy bực bội, dù có chết cũng phải bắt Lệ Thiên Minh ly hôn.