Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra


Bốp!"
Đường Tuyết Mai giơ tay lên tát cô một cái.

Cái tát này khiến Đường Thanh Tâm hoa mắt chóng mặt, trên mặt đau rát.
Cô ta cười gằn:
“Cho dù như thế thì đã sao? Vừa rồi, mẹ chồng cô vừa gào vừa gây chuyện, người trên toàn thế giới đã biết Đường Thanh Tâm bị nhà chồng ghét bỏ rồi.

Bây giờ, cô lại còn bị buộc ly hôn nữa.

Đường Thanh Tâm, cô còn mặt mũi nào mà ở lại nhà họ Lệ nữa.

Còn cả bố nữa, bố bị cô làm hại hóa liều, khiến tôi không được tổ chức hôn lễ.

Đường Thanh Tâm! Thứ mà cô nợ tôi vĩnh viễn không thể trả hết được!"
Đường Tuyết Mai vừa dứt lời, đưa mắt liếc ra hiệu cho hai người đàn ông kia.

Một người trói hai tay của cô trên đầu giường, người còn lại thì dùng băng dính để dán miệng cô lại.

Đây là phòng bệnh VIP phía sau cửa bị rèm vải che khuất nên không ai biết trong này xảy ra chuyện gì.
"..."
Trong lòng Đường Thanh Tâm xuất hiện dự cảm xấu, vừa định kêu cứu thì bị hung hăng tát một cái.

Cô lập tức ngất xỉu.

Trước khi bị hôn mê, Đường Thanh Tâm mơ hồ nhìn thấy vẻ ác độc trên mặt Đường Tuyết Mai.
Một tiếng 'xoẹt!' vang lên, bộ đồ bệnh nhân bị xé rách, da thịt lộ ra ngoài.
Đường Tuyết Mai cực kỳ hưng phấn lấy điện thoại di động ra quay, chụp.

Mắt của hai người đàn ông kia thì trở nên sáng rực.

Mợ chủ trẻ của nhà giàu đúng là khác biệt, được chăm chút tốt như vậy.

Hôm nay, bọn họ đúng là được hời.
Hai người đang định tiến lên thì ngoài cửa vang lên tiếng hét thảm thiết, cửa phòng lập tức bị đá văng.

Trần Dịch dẫn hai cô gái vào phòng bệnh.

Khi thấy cảnh này, anh ta đưa mắt ra hiệu cho cô gái sau lưng tiến lên giúp Đường Thanh Tâm.
"Trần Dịch, sao anh lại tới đây?"
Đường Tuyết Mai lùi lại phía sau theo bản năng.

Trần Dịch cười nhạt đáp lại: "Chắc hẳn tôi phải hỏi cô mới đúng chứ.

Tôi tới đây để thăm bệnh.

Cô thì sao? Dẫn người tới đây định làm gì? Mợ chủ nhà họ Lệ!"
Giọng nói của Trần Dịch vô cùng lạnh lùng, trên mặt cũng không còn nụ cười.

Trên mặt Đường Tuyết Mai lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Thì...!Tôi chỉ đùa với cô ta một chút thôi.

Nếu anh đã tới thì hai người trò chuyện trước đi, tôi đi trước đây."
Đường Tuyết Mai vừa đi thì một cô gái khác bước ra giơ tay ngăn lại.

Cô ta nuốt một ngụm nước miếng, quay lại hỏi: “Trần Dịch, rốt cuộc anh có ý gì?"
Trần Dịch cười khẩy nói: “Đưa điện thoại cho cô ấy, cả hai người nữa.

Anh ta chỉ vào hai người đàn ông mà Đường Tuyết Mai dẫn tới.

Trong đôi mắt của Trần Dịch lộ rõ vẻ đe dọa: "Gãy tay hoặc đấm mù mắt, tự chọn đi!" Đường Tuyết Mai bị dọa ngồi bệt trên mặt đất.

Cô gái kia đoạt lấy điện thoại của cô ta không hề khách khí chút nào, sau đó xóa hết video và ảnh trong điện thoại.

Sau khi làm xong, cô gái kia vứt trên mặt đất và dùng giày cao gót
đạp mạnh trước mặt Đường Tuyết Mai.

Cô ta bị dọa suýt nữa ngất xỉu.
Hai người đàn ông kia thì nhìn nhau, sau đó chỉ vào Đường Tuyết Mai và cầu xin Trần Dịch tha cho: "Anh Trần, đều là do người phụ nữ này sai khiến chúng tôi.

Chúng tôi cũng không làm gì cả."
Anh ta đút hai tay vào túi, bước tới trước cửa sổ rồi làm động tác phủi bụi trên người.

Sau đó, Trần Dịch hơi nghiêng đầu một chút, hai cô gái kia đồng thời ra tay.

Một tiếng "rắc" vang lên, hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Đường Tuyết Mai càng bị dọa sợ tới mức trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.
Hai người đang nằm kêu rên trên mặt đất lập tức bị kéo ra ngoài.

Về phần Đường Tuyết Mai, Trần Dịch thấy người phụ nữ này quá gai mắt khiến anh ta cảm thấy khó chịu.
"Vừa rồi cô ta muốn làm gì thì bây giờ hai người cứ thế mà làm theo.

À, nhớ quay video lại và phát tán lên mạng cho tôi."
“Vâng thưa ông chủ".
Đường Tuyết Mai đang ngất xỉu bị hai người kéo ra ngoài.

Lúc này, Trần Dịch mới thở dài bước tới trước mặt Đường Thanh Tâm.

Mặt của cô bị sưng đỏ lên, trên trán vẫn còn quấn băng gạc.

Nó khiến anh ta vừa đau lòng vừa không biết phải làm sao.
“Đường Thanh Tâm à Đường Thanh Tâm, con mẹ nó chứ! Đúng là tôi nợ cô!"
Trần Dịch lấy một túi chườm lạnh trong tủ lạnh ở bên cạnh ra chườm mặt cho cô.

Cảm giác lạnh lạnh đột nhiên xuất hiện khiến Đường Thanh Tâm bừng tỉnh.

Vừa tỉnh lại thì thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Dịch hiện ra, cảm giác thoải mái ở khóe mắt khiến lòng cô bình tĩnh lại.
Cúi đầu nhìn quần áo của mình vẫn ngay ngắn, Đường Thanh Tâm ngồi dậy nhận lấy túi chườm lạnh.

“Sao anh lại tới đây?"
“Nếu tôi không đến, chắc chắn ngày mai cô sẽ ly hôn.

Đầu đề của tin tức sẽ là mợ chủ trẻ nhà giàu bị người ta hiếp ***!"
Lời nói của Trần Dịch khiến Đường Thanh Tâm lạnh cả người.

Không ngờ Đường Tuyết Mai lại độc ác đến vậy, cô ta muốn hủy hoại sự trong sạch của cô.
"Cảm ơn anh đã cứu tôi".
Trần Dịch xoay người lại mỉm cười, một giây sau anh ta cúi người xuống hôn lên má cô.

Trần Dịch vừa hôn một cái thì bị Đường Thanh Tâm tát cho một cái.
Anh ta bụm lấy bên mặt đau rát, nhe răng trợn mắt, cực kỳ tức giận: "Có ai đối đãi với ăn nhân cứu mạng mình như cô không?”
“Xin lỗi, phản xạ có điều kiện thôi.

Anh thử lại lần nữa xem, tôi sẽ đánh anh tiếp!"
Đường Thanh Tâm giơ nắm đấm lên, Trần Dịch lắc đầu liên tục: "Không cần tôi chỉ đùa chút thôi mà.

Cô nghiêm túc như vậy làm gì!"
"Lệ Thiên Minh đâu? Sao tôi không thấy anh ta? Vợ mình gây họa lớn như vậy mà anh ta không tới thu dọn cục diện rối rắm à? Hay là anh ta nghĩ vỏ đã mẻ không sợ rơi, buông xuôi bỏ mặc tất cả?" Trong lòng Đường Thanh Tâm nghẹn lại, cô nhẹ nhàng trả lời.

"Anh ấy đi tới cục cảnh sát rồi.

Mẹ chồng tôi đòi tự sát, gây rối loạn trị an xã hội.

Trần Dịch, anh đúng là rảnh rỗi, quản nhiều chuyện quá đấy".
“Đương nhiên rồi.

Quan hệ của hai người không tốt thì tôi càng có cơ hội.

Đường Thanh Tâm, cô ký tên rồi à?"
Trần Dịch cố ý hét lên, anh ta lập tức nhướng mày tỏ ra vui mừng khi trông thấy tờ đơn ly hôn kia.

Khóe mắt anh ta lộ ra vẻ mừng rỡ.

Ngay cả bản thân Trần Dịch cũng không biết đó là mừng thật hay giả vờ.
"Trả lại cho tôi!"
Cô đứng lên định đoạt lại nhưng chiều cao lại có hạn.

Trần Dịch giơ tay lên nên Đường Thanh Tâm không với tới được.

Cô đột nhiên nhảy lên một cái, anh ta thuận thế ôm cô dựa sát vào tường, hai tay chống tường, đầu cúi xuống sát vào đầu Đường Thanh Tâm.

Động tác này cực kỳ mập mờ.
"Đường Thanh Tâm, tôi nói thật đấy, cô nên rời khỏi nhà họ Lệ thì sẽ tốt hơn.

Như vậy sẽ chẳng còn ai ép cô nữa, lại càng không gặp phải những chuyện thị phi như thế này.”
Trần Dịch nhìn chăm chăm Đường Thanh Tâm, trong mắt cô lộ ra vẻ giãy dụa, đang do dự trong lòng.
Thật ra, trong lòng Đường Thanh Tâm vô cùng bối rối, không biết nên làm gì bây giờ.

Những ngày qua, rất nhiều chuyện xảy ra khiến cô không biết đối mặt với Lệ Thiên Minh như thế nào.

Còn mẹ chồng Đường Thanh Tâm – Trương Mỹ Lan thì lúc nào cũng tỏ ra ghét cô.

Lúc nào, bà ta cũng có thể dìm cô xuống đáy của truyền thông.

Ai cũng bóp lấy cổ họng Đường Thanh Tâm khiến cô không thể thở được.
Trần Dịch thì đúng là người giúp cô thở được một chút.

Chỉ có điều, Đường Thanh Tâm không dám xác định, thời gian thở này dài bao lâu.
“Các người đang làm gì đấy?"
Đột nhiên một tiếng quát chói tai vang lên khiến Đường Thanh Tâm bừng tỉnh.

Cô nhìn về phía cửa phòng bệnh thì thấy một người đàn ông đang đứng đó với khuôn mặt xám xịt.

Đường Thanh Tâm vội vàng đẩy Trần Dịch ra, không ngờ anh ta lại khoác vai cô và lộ ra nụ cười xấu xa: "Cô định qua cầu rút ván đấy à? Vừa rồi khi tôi tiến vào, cô đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân đấy nhé!”
“Trần Dịch!"
"Trần Dịch!"
Hai người đồng thời lên tiếng, Trần Dịch thì cười nhìn người đàn ông đối diện.

Lệ Thiên Minh nhanh chân bước tới, đấm một phát vào mặt anh ta.

Trần Dịch cũng không thua kém, anh ta buông Đường Thanh Tâm ra rồi tiến lên.

Hai người đàn ông xông vào đánh nhau.
Cô vô cùng sốt ruột muốn kéo ra nhưng lại không dám bước tới.

Hai người vệ sĩ ở ngoài thì lặng lẽ nhìn nhau, dường như nếu ai tiến lên trước thì sẽ thành đánh hội đồng.
Mắt thấy hai người đấm đá nhau đều bị thương, Đường Thanh Tâm không thể kìm được bước tới ngăn ở giữa hai người.

Đúng lúc này, Lệ Thiên Minh vùng một nắm đấm ra, cú đấm này dừng ở cách mặt cô chỉ đúng 0,01 mm.

Trần Dịch đột nhiên giơ chân ra đạp một phát, Đường Thanh Tâm quay người lại tát cho anh ta một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui