Tiếng vang trong trẻo khiến cho người phụ nữ đứng sững sờ tại chỗ, Lệ Thiên Minh bị gạt ra, suýt ngã ngồi xuống mặt đất.
Lúc này, vẻ mặt của anh rất u ám, trái lại Trần Dịch lại liếm liếm khóe miệng, nhếch mép cười với người phụ nữ ở trước mặt, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô.
"Trần Dịch!"
Bây giờ, Lệ Thiên Minh thực sự không thể nhịn được nữa, Đường Thanh Tâm cũng không cam chịu, vừa vung tay lên thì đã bị Trần Dịch bắt được, đúng lúc Lệ Thiên Minh đứng dậy kéo cô trở lại bên mình.
Tình cảnh hiện giờ chính là tay trái của cô bị anh nắm chặt không buông, còn tay phải thì lại bị Trần Dịch khống chế.
"Ngài Dịch, làm phiền anh buông tay tôi ra, nếu anh còn ngoan cố thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
Đường Thanh Tâm tức giận quát lớn, nhưng chẳng có chút ảnh hưởng nào tới Trần Dịch:
“Tôi đang đợi cô báo cảnh sát này, vừa rồi là tôi cứu cô, nụ hôn lúc nãy xem như là cô báo đáp tôi thôi.
Nhẽ ra trận chiến giữa tôi và Lệ Thiên Minh đã bắt đầu từ năm năm trước rồi, Thiên Minh, cậu vẫn còn muốn giấu diếm mối quan hệ của cậu và Trần Dĩnh hồi trước sao? Thế mà con bé lại mang trong mình giọt máu của cậu mà bay đi Mỹ!"
Đứa trẻ.
Đường Thanh Tâm nghe vậy thì giật mình, mà Lệ Thiên Minh cũng bị ngạc nhiên đến mức đứng sững tại chỗ.
Từng hình ảnh về năm năm trước lại hiện lên trong đầu anh, anh tin rằng mình không thể nào để cô ta mang thai được, không thể nào!
Trần Dịch đưa tay lên lau vết máu nơi khóe miệng rồi hất tay Đường Thanh Tâm ra và dữ tợn nói:
“Cô chủ nhà họ Trần bị cậu đùa bỡn rồi bỏ mặc, vậy mà bây giờ cậu lại ở đây kết hôn rồi còn chuẩn bị sinh con.
Lệ Thiên Minh, tôi sẽ khiến cậu phải bù đắp cả vốn lẫn lời cho những gì mà cậu đã nợ Trần Dĩnh, chuyện giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu!”
Dứa lời, Trần Dịch nhấc chân đá cửa đi thẳng ra ngoài.
Trong phòng bệnh, cả hai người đều bị thông tin vừa rồi dọa ngây người, đặc biệt là Lệ Thiên Minh, hồi đó khi chia tay anh cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là một mâu thuẫn nhỏ mà thôi, hơn nữa Trần Dĩnh cũng ít tuổi hơn anh, tính tình trẻ con xem tình yêu như trò đùa, chắc chắn sẽ không quá để ý, cho nên đến tận khi chia tay anh cũng không xem chuyện tình cảm đó là thật.
Chỉ là bây giờ khi Trần Dĩnh trở lại, anh lại cảm thấy hình như cô bé này thay đổi rồi, mặt dù gương mặt vẫn còn nét non nớt, thế nhưng sự trưởng thành ở trong ánh mắt lại không gạt được anh.
Anh đoán rằng chắc chắn khi ở nước ngoài, Trần Dĩnh đã phải trải qua chuyện gì đó thì mới trở nên cẩn thận và khôn khéo như vậy.
Chỉ là anh không ngờ được cô ta lại mang thai.
Đường Thanh Tâm ngẩn người nhìn anh một lúc lâu, sau đó mới nở một nụ cười khổ rồi hỏi: “Lệ Thiên Minh, chúng ta nên làm gì đây?”
Câu hỏi này của cô vừa là hỏi Lệ Thiên Minh cũng vừa là hỏi chính bản thân mình, tiếp theo phải làm thế nào đây?
Nhưng sự việc cũng không hề bết bát như Đường Thanh Tâm tưởng tượng, Lệ Thiên Minh đã nhanh chóng áp chế lời đồn trên mạng xuống, các bình luận liên quan đến vấn đề này ở trên instagram cũng bị xóa hết, còn về phần những người bạn cùng lớp đặc biệt là hai người phụ nữ kia thì đã bị cảnh sát triệu tập đến đồn cảnh sát.
Vốn dĩ bà Lệ cho rằng lần này sẽ hòa nhau một ván nhưng không ngờ lại nhận được một món quà lớn, là một phong thư đựng ảnh nude của Đường Tuyết Mai, còn có video cô ta nói năng lộn xộn cầu xin tha thứ.
Bà Lệ chỉ biết tuyệt vọng ngồi liệt trên mặt đất.
Còn Lệ Thiên Minh thì không nói gì, chỉ yên lặng bảo vệ Đường Thanh Tâm, bởi vì anh biết rõ đây chỉ là sự bình yên trước bão táp mà thôi.
Về phần trò cười của Đường Tuyết Mai, anh cũng biết rõ mồn một, lý do không công khai cũng là vì muốn giữ mặt mũi cho anh hai.
Trong chuyện này, Lệ Bách Nhiên hoàn toàn vô tội, chỉ là anh không nghĩ đến Trần Dịch lại nhanh tay hơn anh, nhanh chóng lan truyền video kia ở trên mạng.
Nhà họ Lệ lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió một lần nữa.
Sau khi nằm viện một tuần thì cuối cùng Đường Thanh Tâm cũng được ra viện, ngày hôm đó bọn họ cũng bị những phóng viên chờ đợi nhiều ngày chặn được.
“Đường Thanh Tâm, cô có suy nghĩ gì về chuyện Đường Tuyết Mai giả mang thai vu oan mình hay không? Cô có muốn khởi tố hay không?”
"Bởi vì chuyện mang thai này mà hai chị em nhà họ Đường đã tạo nên một trò cười, cô Đường Thanh Tâm có thấy mình nên xin lỗi hay không, bản thân cô là người của công chúng, có không làm gương cho mọi người, lại còn khiến mẹ chồng muốn nhảy lầu, xin hỏi cô có gì muốn nói không?"
“Đường Thanh Tâm, có lời đồn nói rằng quan hệ giữa cô và cậu chủ nhà họ Trần rất thân thiết, không biết ngài Lệ Thiên Minh có biết chuyện này không?” Đường Thanh Tâm nghe vậy cũng không có phản ứng gì, chỉ thấy cô hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt trời rồi mới trả lời các phóng viên: "Thời tiết hôm nay rất đẹp".
Không gian xung quanh lập tức yên lặng như tờ, sau đó là rối rít như ong vỡ trận, rõ ràng thứ mà bọn họ muốn nghe không phải là thời tiết.
“Thời tiết đẹp như vậy nên đi ra ngoài nhiều một chút, để ánh nắng mặt trời sưởi ấm trái tim của mấy người, xua tan đi những điều tối tăm ghê tởm trong lòng mấy người.
Đừng nghĩ mọi người ai cũng xấu xa như vậy.”
“Mấy người hỏi tôi có muốn khởi tố hay không sao? Tôi trả lời luôn rằng tôi sẽ không khởi tố, bởi vì cô ấy cũng là một người đáng thương, còn chuyện mẹ chồng tôi nhảy lầu chỉ là một hiểu lầm, tôi nghĩ hiện tại bà ấy cũng hối hận rồi, còn về phần xin lỗi, tôi cho rằng mấy người nên xin lỗi tôi mới phải, những chuyện này đều là việc riêng của tôi, mấy người tự ý thăm dò việc riêng của tôi hơn nữa còn chụp trộm tôi, vậy nên tôi sẽ truy cứu mỗi một người có trách nhiệm trong chuyện này.
Còn có..."
Đường Thanh Tâm dừng lại chút, cô đưa mắt ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên vị phóng viên hỏi câu hỏi cuối cùng: “Làm phiền vị này nói rõ rằng quan hệ giữa tôi và cậu chủ nhà họ Trần là như thế nào, nếu không mọi người sẽ hiểu lầm đấy."
Vị phóng viên bị cô điểm mặt chỉ tên kia thẹn quá hóa giận liếc mắt nhìn cô một cái: “Tất nhiên là loại quan hệ mập mờ kia rồi, rất nhiều người đều nhìn thấy vết thương trên mặt cậu chủ nhà họ Trần khi cậu ấy đi ra ngoài.
Ai biết hai người đã làm gì trong phòng bệnh rồi bị phát hiện chứ".
"Bốp!"
Nghe vậy, Đường Thanh Tâm giơ tay lên cho vị phóng viên kia một cái tát tay vang dội, khiến tất cả mọi người đều bị dọa sợ ngây người, sau đó cô bình tĩnh lấy một chiếc khăn tay ra xoa xoa rồi ném lên người nữ phóng viên kia, lớn tiếng quát:
“Mấy người là nhà báo, nhiệm vụ của các người là tìm ra sự thật! Bản thân là người đưa tin tức, mỗi khi phát ngôn thì đều phải đắn đo trước sau xem có phải là cắt câu lấy nghĩa hay không, có khiến dư luận xôn xao hay không.
Chỉ dựa vào phát ngôn vừa nãy của cô thì tôi cũng có thể kiện cô tội phỉ báng đấy!"
“Cô không chỉ xúc phạm đến nhà họ Lệ mà còn cả nhà họ Trần nữa, hai nhà là quan hệ hợp tác làm ăn, quan hệ thân thiết nhiều năm như vậy mà sao ở trong miệng cô lại thành nát bét như thế hả! Trong lòng cô chứa toàn những thứ dơ bẩn nên nhìn người nào cũng thấy xấu xa như vậy hả! Tôi rất muốn hỏi cô một câu, cô nghe được lời đồn này từ đâu vậy!"
Đường Thanh Tâm rất hiếm khi nổi giận, thứ nhất là vì tính tình cô rất tốt, thứ hai là cũng bởi vì cho tới bây giờ cũng không có ai dám làm mất lòng cô, đây là lần đầu tiên cô tức giận đến như vậy.
Lệ Thiên Minh thấy vậy, khóe miệng cong lên nụ cười nhẹ, anh duỗi tay ra ôm lấy vai của Đường Thanh Tâm rồi nghiêm mặt lại nói với vị phóng viên vừa phát ngôn kia:
“Tôi hi vọng quý toàn soạn có thể cho tôi một lời giải thích, cuối cùng thì là do năng lực chuyên môn của vị phóng viên này không đủ, hay là vị phóng viên này có cái nhìn sai về nghề nghiệp của mình".
Nói xong, anh ôm cô đi về phía trước, các phóng viên thì xôn xao nhường đường, vị phóng viên đặt câu hỏi kia thì khóc không ra nước mắt, đúng là bị nhìn chăm chăm cũng không phải chuyện tốt gì, cô ta thật hối hận vì sao vừa này mình lại ra mặt đặt câu hỏi chứ.
Lệ Thiên Minh không đưa Đường Thanh Tâm về nhà luôn mà trước tiên đi về nhà cũ một chuyến, bọn họ vừa mới đến cửa đã nhìn thấy người giúp việc đi ra ngoài đón:
"Cậu chủ, bà chủ nói bà ấy không muốn gặp bất kì người nào hết, cậu nên trở về đi!"
Lệ Thiên Minh nghe vậy thì quay đầu dặn dò Đường Thanh Tâm: “Cô chờ tôi một lúc nhé”.
Sau đó, anh nhanh chóng sải bước vào trong nhà.
Lúc này, chỉ còn một mình Đường Thanh Tâm đứng ở cửa ra vào, cô ngẩng đầu lên nhìn ngôi biệt thự sang trọng này, trong lòng chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Cô thực sự không phù hợp với cuộc sống của những người giàu, sự giày vò dằn vặt như vậy khiến cho cả thể chất và tinh thần của cô đều mệt mỏi, Lệ Thiên Minh, không riêng gì anh, mà bản thân em cũng cảm thấy rất mệt.
Đường Thanh Tâm cũng không chờ Lệ Thiên Minh đi ra mà trực tiếp về biệt thự.
Bà Diệp thấy chỉ có một mình cô về thì không biết phải nói cái gì.
Sau đó, Đường Thanh Tâm gửi một tin nhắn cho Lệ Thiên Minh rồi lấy tờ đơn thỏa thuận kia ra.
Cô vừa định đứng dậy thì nghe thấy tiếng xe hơi ở dưới tầng, chắc hẳn Lệ Thiên Minh đã trở về.
Người đàn ông nhanh chân chạy lên tầng rồi đi đến phòng của cô.
Khi anh nhìn thấy Đường Thanh Tâm thì lập tức ôm cô vào trong ngực thật chặt.
Đường Thanh Tâm nâng tay lên, cuối cùng lại vỗ nhẹ lên lưng anh: "Lệ Thiên Minh, chúng ta ly hôn đi, em nghĩ rằng anh và Trần Dĩnh mới là một đôi trai tài gái sắc!" Lệ Thiên Minh nghe vậy thì cả người run lên, anh lập tức lùi về phía sau một bước, nâng tay nắm lấy cằm của cô:
"Đường Thanh Tâm, anh nói cho em biết, giữa anh và Trần Dĩnh hoàn toàn trong sạch, anh chưa bao giờ lên giường với cô ta, con của cô ta không có quan hệ gì với anh hết!"
Đường Thanh Tâm không thể tin được, sao lại có thể như vậy!