Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù


Lạc Hiểu Nhã nghe vậy vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Không phải em cố ý cho anh ăn quả dã thanh mai chua như vậy đâu.

Để tẹo nữa em ra ngoài tìm xem có loại trái cây quen thuộc nào không?
“Bây giờ mới đầu mùa hè, trừ những loại trái cây này, rất khó để tìm được những loại trái cây khác.

Em cứ ngồi đợi ở đây đi, ít nhất đây cũng là một nơi ăn toàn”
Hoắc Tùng Quân lấy một ít nước, xoa xoa các vết đen bẩn trên mặt cô.

Sau khi lau đi sạch sẽ rồi, một Lạc Hiểu Nhã trắng trẻo lại xuất hiện.

Lạc Hiểu Nhã gật đầu đồng ý, rất nghe lời của Hoắc Tùng Quân.

Cảm nhận về phương hướng của cô không thực sự tốt như vậy.

Đi loanh quanh vòng vo một chút thì vẫn có thể, nhưng nếu đi xa, nói không chừng có thể không tìm được đường về.

Cô thấy vết thương trên đầu Hoắc Tùng Quân, vẻ mặt như nghĩ ngợi gì đó rồi sờ vào túi, phát hiện bên trong đã trống trơn.

Cô suy nghĩ qua rồi cởi áo khoác của mình ra.

Bên trong cô mặc một chiếc áo phông màu trắng.

Bả vai và cánh tay trắng như tuyết rơi vào ánh mắt của Hoắc Tùng Quân, ánh mắt anh sâu thẳm, giọng nói hơi không được tự nhiên: “Hiểu Nhã, em làm gì vậy.

Bây giờ anh có lòng nhưng không có lực”
Gò má Lạc Hiểu Nhã đỏ bừng lên, trợn mắt nhìn anh nói: “Cái tên háo sắc này, mỗi ngày trong đầu anh cứ suy nghĩ gì vậy.

Em đang muốn tìm thứ gì đó để lau vết thương cho anh thì phát hiện mình không có khăn tay”
Cô vừa nói vừa làm động tác xé áo phông như trên tivi.

Kết quả lại không xé được.

Chất lượng áo phông của cô quá tốt, chất liệu cũng vậy, không thể xé rách được.

Mặt Lạc Hiểu Nhã chuyển đỏ rồi trắng, lúng túng nhìn Hoắc Tùng Quân: “Em cảm thấy em không thích hợp để làm mấy chuyện sinh tồn hoang dã cho lắm”
Hoắc Tùng Quân không nhịn được bật cười, sao cô gái nhỏ của anh có thể thích hợp để sinh tồn hoang dã được chứ.

Làn da mỏng, thịt mềm mại của cô đã bị cứa rách và chảy máu vì cây có sắc bén khi xuyên qua bụi rậm.

Anh nhìn thấy vết thương trên cổ tay của Lạc Hiểu Nhã, trong mắt hơi đau lòng.

“Anh xé giúp em” Lạc Hiểu Nhã vừa nói vừa hơi quỳ cạnh anh, nhét vạt áo vào trong tay Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân cúi đầu, xẻ vạt áo giúp cô.

Vì muốn tiện cho anh xé nên Lạc Hiểu Nhã vì càng tiến lại gần anh hơn.

Mặc dù Hoắc Tùng Quân bị thương nhưng sức lực vẫn lớn hơn nhiều so với cô.

Chỉ dùng ít lực để xé đã xé ra được một mảnh vải nhỏ.

“Á, sức mạnh của anh thật lớn, thực sự xé ra được này” Giọng nói của Lạc Hiểu Nhã hào hứng từ đỉnh đầu vang lên.

Hoắc Tùng Quân ngẩng đầu nhìn, kết quả trận đúng trúng ngực của cô.

Trong động hoàn toàn yên tĩnh.

Hoắc Tùng Quân hơi lúng túng: “A chuyện đó, anh xin lỗi, anh không chú ý”
Nếu như anh không nói, Lạc Hiểu Nhã vẫn cứ như vậy cho qua thôi.

Nhưng hết lần này đến lần khác anh cứ nghiêm trang nói xin lỗi.

Gò má Lạc Hiểu Nhã đỏ ửng lên, trợn mắt nhìn anh, lấy lại mảnh vải trong tay của anh.

Quay lưng lại với anh, lặng lẽ làm ướt mảnh vải rồi quay đầu lại, giọng nói hung dữ: “Anh ngẩng đầu nâng cằm lên, em lau sạch mặt giúp anh”
Hoắc Tùng Quân nhướn môi cười, theo lời cô ngẩng đầu lên rồi tiến mặt tới gần cô và nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc cho người khác làm thịt.

Lạc Hiểu Nhã vừa mới nâng cằm của anh lên thì đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Hiểu Nhã, em nhẹ nhàng thôi nhé.

.

Truyện Hot
Một câu nói mập mờ này của anh khiến Lạc Hiểu Nhã suy nghĩ linh tinh, càng thêm đỏ mặt: “Em cứ mạnh tay đó, không nhẹ được, cho anh đau chết luôn”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui