Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù


Anh ta nói xong thì xé miếng băng dán trên miệng An Vu Khang ra rồi cười mà nói: “Ông nói hết chuyện ác mà ông đã từng làm trước kia đi, chúng tôi sẽ không đánh ông nữa mà sẽ đưa ông tới đồn cảnh sát, để ông đỡ phải chịu nhiều nỗi đau da thịt”
An Vu Khang nghỉ ngờ nhìn anh ta, cau mày.

Ông ta cũng biết chuyện trước kia của Lâm Kỳ.

Đoạn ghi âm kia vừa bị phát tán thì nhà họ An đã bị ảnh hưởng rất lớn, vì đoạn ghi âm này mà An Bích Hà bị Lưu Lệ Viên và Chung Khánh Ngọc liên kết với nhau, hại không thể nào sinh con được nữa, biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới có thể trở lại bình thường.

Thấy đám người Hoắc Tùng Quân lại dùng chiêu này với mình thì ông ta từ chối thẳng: “Không được, chắc chắn các người sẽ ghi âm lại, sau đó sẽ truyền ra ngoài, tôi không mắc lừa đâu”
Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì cười cười: “Đúng là chúng tôi sẽ truyền ra ngoài nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới ông, nhà họ An các người đã phá sản, ông vào đồn cảnh sát chắc chản sẽ phải nhận hình phạt, ở trong tù vài chục năm, dù sao bọn họ sẽ không ra tay với ông trong tù giam đâu”
Đến lúc đó, ngục giam còn có thể trở thành lá chắn tốt nhất của ông ta.

“Chẳng qua, vợ và con gái của ông có thể sẽ chịu ảnh hưởng một chút”
Hoắc Tùng Quân nói xong thì nhìn thoáng qua An Vu Khang, quả nhiên thấy đuôi lông mày ông ta giật giật, rất rõ ràng là đang cân nhắc.

Qua cuộc điện thoại vừa rồi thì An Vu Khang đã không còn ôm tia hy vọng nào với vợ ông ta và An Bích Hà nữa, bọn họ thấy chết không cứu, xử sự lạnh lùng vô tình đã hoàn toàn chọc giận ông ta.

Đến vừa rồi ông ta mới nhận thức rõ, vốn dĩ hai mẹ con họ không có tình cảm gì với mình, chỉ để ý đến tiền và quyền trong tay ông ta mà thôi.

Bây giờ ông ta gặp nạn, có khi bọn họ vẫn đang âm thầm vui vẻ vì cuối cùng cũng có thể đoạt được Khinh Hà, sẽ không cần chịu sự áp chế của ông ta nữa.

Ông ta sắp vào tù, mẹ con An Bích Hà lại ở bên ngoài tự do tự tại, trên thế giới làm gì có chuyện tốt như vậy.

Xét đến cùng, chuyện năm đó của Lạc Nhật Quang cũng do An Bích Hà gây ra, dựa vào cái gì chỉ để một người như ông ta trả giá?
Cho dù ông ta chết, cũng muốn lôi hai mẹ con họ chết cùng An Vụ Khang càng nghĩ càng tức nên đột nhiên ngẩng phät đầu dậy, nhìn về phía Triệu Khôi Vĩ bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Được, tôi nói, chỉ cần các người không đánh tôi thì tôi sẽ nói hết”
Mắt Triệu Khôi Vĩ sáng lên, cười nói: “Bây giờ mới đúng chứ”
Nói xong anh ấy mở thiết bị ghi âm, còn rất có lòng mà cung cấp một chai nước để ông ta vừa nói vừa làm dịu giọng.

An Vu Khang nói rất nhiều, nói không dứt, gần như phải trở về hơn hai mươi năm trước, khi ông ta vừa tiếp nhận việc ở công ty.

Trong lòng ông ta chỉ có một ý nghĩ, chính là trả thù mẹ con An Bích Hà, cho nên việc to việc nhỏ có thế nói thì đều nói ra hết.

Lạc Hiểu Nhã ngồi nghe bên cạnh Hoắc Tùng Quân, càng nghe vẻ mặt cô càng tràn ngập vẻ ngạc nhiên.

Người này làm nhiều chuyện ác như vậy, bất kế là lớn hay nhỏ thì ông ta cũng đã đắc tội với hầu hết các công ty lẫn dòng họ trên toàn bộ Thành phố Vạn Xuân.

Cô dựa sát vào Hoắc Tùng Quân rồi sau đó nhỏ giọng nói: “Những chuyện ông ta làm, anh đều biết sao?”
“Phần lớn đều biết” Hoắc Tùng Quân cũng học theo bộ dáng áp sát của cô, chiếc mũi cao.

thẳng cọ cọ vào đôi má mềm mại của cô, không bỏ qua một cơ hội thể hiện tình yêu nào.

“Nhưng không ít chuyện mà ông ta nói khiến anh rất ngạc nhiên”
Hoắc Tùng Quân nói xong thì lộ ra biểu cảm có chút suy nghĩ, chỉ sợ đoạn ghi âm này vừa truyền ra, anh không cần làm gì thì Khinh Hà của An Bích Hà cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích ngay tức khắc thôi.

Dù sao bố nợ con gái trả, An Vu Khang ngồi tù không có cách nào trả thù được, vậy chỉ có thể để An Bích Hà làm con gái trả nợ thay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui