Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù


Từ bữa tiệc liên hoan tối đến giờ đã qua lâu như vậy rồi, e rằng bộ dạng bà ta bị nổi mụn đỏ, váy bị rách toạc đó đã sớm bị lan truyền khắp nơi rồi.

Ngô Thiên Lan vừa nghĩ đến loại kết quả này, vừa xấu hổ vừa khó xử, vừa tức giận lại hận đến nghiến răng, ánh mắt không tự giác trở nên hung tợn mà nhìn chăm chằm An Bích Hà.

An Bích Hà đang cãi nhau với mấy người phụ nữ kia, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt hết sức gai mắt đang nhìn mình, cô ta vô thức ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về phía ánh mắt kia, vừa hay chạm phải ánh mắt của Ngô Thiên Lan.

Cái chạm mắt này tựa như chẳng sao cả những trong thoáng chốc An Bích Hà bị ánh mắt của Ngô Thiên Lan làm cho sợ hãi, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận lạnh lẽo.

Người này từ trên xuống dưới đều che rất kín, nhìn mũ nón khẩu trang thế kia thì thật sự nhìn không ra diện mạo, chỉ lộ ra một đôi mắt, đuôi mắt có vết tích của thời gian, còn có mấy cái nốt màu đỏ nữa.

An Bích Hà cảm thấy có chút quen thuộc với đôi mắt này nhưng động não một lúc lâu cũng không nghĩ ra người này rốt cuộc là ai.

Nếu như đã không quen biết, vậy thì tại sao ánh mắt người này nhìn mình lại ngập tràn oán hận thế kia?
Ngay khi cô ta còn đang hoài nghỉ, có một nhân viên cửa hàng vội vàng từ phía sau chạy đến, vừa gấp gáp vừa nhỏ.

giọng nói ở bên tai cô ta nói: “Tổng giám đốc An, không hay rồi, tôi vừa nhận được tin, bây giờ toàn bộ chỉ nhánh của “Khinh Hà” đều đang có người đến gây sự”
“Tất cả?” An Bích Hà sững sờ, vội chỉ tay về mấy người phụ nữ phía trước truy hỏi: “Gây sự giống như kiểu của bọn họ hay sao?”
Nhân viên cửa hàng gật gật đầu: “Đúng vậy”
Sau đó cô ta tiến sát thêm một bước nữa, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa trong tay bọn họ đều là mác của cửa hàng chúng ta, phần lớn đều là vì vấn đề chất lượng, còn một phần khác thì giống với người phụ nữ dẫn đầu kia, cả người đều bị dị ứng, hình như thật sự là do quần áo của cửa hàng chúng ta gây nên, bây giờ phải làm thế nào đây? Có mấy chỉ nhánh đã bị làm loạn đến mức phải đóng cửa rồi” Trang bị sập nên cả nhà chịu khó qua truyen1.one đọc nhé!
Chuyện này nghiêm trọng rồi.

Vẻ mặt của An Bích Hà cuối cùng cũng không còn vênh váo hung hăng như khi nấy nữa, trong mắt cũng đã có phần hoảng loạn, trái tim đập bùm bụp cứ như đánh trống, luôn cảm thấy có cái gì đó vượt qua dự tính của mình.

Lô quần áo thứ hai đã bày lên giá khá nhiều ngày rồi, lúc trước cũng không xuất hiện vấn đề gì, sao chỉ trong ngày hôm nay toàn bộ vấn đề đều tìm đến cửa hết thế chứ?
Nhất định là có người đứng đẳng sau cài bẫy cô ta.

An Bích Hà vừa nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh lẽo hẳn đi.

Lúc trước ghi âm của An Vu Khang bị truyền ra ngoài, chọc đến bao nhiêu người, trong thời gian đó ngoại trừ có vài cậu ấm cô chiêu đến đập cửa sổ ném đồ đạc.

của nhà họ An ra, thì mấy ngày này đều rất an phận, ngay cả “Khinh Hà” cũng không gặp phải phiền phức gì cả.

Lẽ nào bọn họ ở đây đợi cô ta?
Nếu như là như vậy, vậy thì hỏng bét rồi, bây giờ cô ta gân như không bất kỳ chỗ dựa nào, nếu như thật sự có người ra đòn chết muốn đối phó với cô ta, cô ta căn bản là không có cách nào chống đỡ.

An Bích Hà không thể đối phó được mấy người phụ nữ trong cửa hàng kia, nên mặc kệ tất cả giao lại hết cho nhân viên cửa hàng, chuẩn bị rời đi để đến tìm mẹ thương lượng cách ứng đối.

Kết quả, còn chưa đi được hai bước, mấy người phụ nữ kia thấy cô ta muốn chạy nên xông lên trước tóm lấy cánh tay của cô ta, rồi vây chặt cô ta lại.

“Sao nào, nói không được chúng tôi nên muốn chạy có đúng không, làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ, lần này cô nhất định phải có một lời giải thích rõ ràng cho tôi.”
An Bích Hà thấy bản thân bị kéo lại, muốn động cũng không cử động được, thẹn quá hóa giận: “Không phải các người muốn đòi lền sao? Tôi trả lại tiền cho các người, chỉ phí thuốc thang tôi cũng sẽ chỉ trả, như vậy được chưa? Mau thả tôi ral”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui