Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù


Khóe mắt Hoắc Tùng Quân đỏ lên, nhìn Lạc Hiểu Nhã chăm chăm, quay đầu lại, trầm giọng nói: “Được rồi, tùy ý em!” Nói rồi anh đạp ga, chiếc xe nãy giờ chầm chậm lăn bánh với tốc độ không đổi, chợt lao vút về phía trước, chỉ giây lát đã không thấy bóng dáng đâu.

Lạc Hiểu Nhã nhìn anh biến mất theo chiếc xe, siết chặt nắm tay đặt lên ngực mình, cảm giác như bị thủng một lỗ lớn ở đó, gió lùa lộ ra ngoài.

“Mày đúng là không ra gì, rõ ràng đã thất vọng tột cùng rồi, muốn từ Hoắc Tùng Quân nói, như thể phối hợp với anh ta, một vài tiếng sói trụ vang lên ở thung lũng cách đó không xa.

Lạc Hiểu Nhã chợt rùng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.

Không phải chứ, không phải chứ, chẳng lẽ có sói ở đây thật? Tại sao nhà họ Lâm lại xây biệt thự trên vùng núi có sói vậy?
Hoắc Tùng Quân vốn dĩ muốn trêu chọc cô, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì lại đau lòng.

“Lên xe thì tốt hơn, anh không đưa em về nhà, chỉ đưa em xuống núi thôi, đến chỗ có thể bắt được taxi” Giọng nói của Hoắc Tùng Quân ôn tồn.

Lạc Hiểu Nhã đột nhiên quay lại nhìn anh: “Anh Hoắc, tôi đã có bạn trai.

Anh là chồng cũ của tôi, cũng có vợ chưa cưới.

Chúng ta nên tránh nghi ngờ.

Vợ chưa cưới của anh đã lo lắng tôi sẽ quấy rầy anh.

Nếu để cô ấy biết anh chủ động mời tôi lên xe, cô ấy sẽ không bỏ qua đầu.

Còn cả mẹ anh nữa, nếu biết tôi với anh còn có liên quan gì đến nhau, không biết bà ấy sẽ làm ra những điều kinh khủng gì.

“Hoắc Tùng Quân, tôi thật sự không muốn dây dưa với anh nữa.

Trước giờ tôi không quan tâm đến việc anh lợi dụng tôi rồi bỏ rơi tôi.

Tôi xin anh, tha cho tôi đi có được không!”.

Cô dùng những lời lẽ rất quyết liệt và có thái độ cứng rắn.

Hoắc Tùng Quân từ nhỏ chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi, luôn làm theo cách của mình.

Dù ở bất cứ đâu cũng luôn có người nịnh bợ, tâng bốc anh.

Không ai có thể quyết định thay anh.

Anh đã nhiều lần nới lỏng giới hạn của mình vì Lạc Hiểu Nhã, đã bao dung cô, xin lỗi cô và lấy lòng cô.

Giờ lại thấy cô chỉ muốn gấp rút tránh xa mình, càng xa càng tốt, cầu xin xin anh hãy tha cho cô.

Nụ cười trên mặt Hoắc Tùng Quân tắt ngúm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt như đắm chìm trong hồ băng lạnh thấu xương: “Lạc Hiểu Nhã, em hận anh đến vậy sao?”
Khi nói ra điều này, trái tim anh thắt lại, cố chấp chờ đợi câu trả lời của cô.

Lạc Hiểu Nhã nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, siết thật chặt bàn tay, hồi lâu sau mới hung hăng gật đầu: “Phải, vậy nên anh hãy giữ khoảng cách với tôi đi, được không?”
Khóe mắt Hoắc Tùng Quân đỏ lên, nhìn Lạc Hiểu Nhã chăm chăm, quay đầu lại, trầm giọng nói: “Được rồi, tùy ý em!” Nói rồi anh đạp ga, chiếc xe nãy giờ chầm chậm lăn bánh với tốc độ không đổi, chợt lao vút về phía trước, chỉ giây lát đã không thấy bóng dáng đâu.

Lạc Hiểu Nhã nhìn anh biến mất theo chiếc xe, siết chặt nắm tay đặt lên ngực mình, cảm giác như bị thủng một lỗ lớn ở đó, gió lùa lộ ra ngoài.

“Mày đúng là không ra gì, rõ ràng đã thất vọng tột cùng rồi, muốn từ bỏ anh ta thì tại sao còn buồn bực!”.

Cô thì thầm, như thể đang nói với chính mình, và như đang tự răn đe mình.

Gió trên núi lạnh lẽo, cô khoác áo khoác ngoài váy, không chống chọi được với gió lạnh, chật vật bước về phía trước, chân đi giày cao gót đau.

điếng người.

Không có ai xung quanh, có tiếng gọi không xác định, Lạc Hiểu Nhã đầy cảnh giác.

Tiếng sói tru vừa nghe thấy thực sự khiến cô sợ hãi, cô đi được nửa đường mà bỗng nhiên một con sói nhảy ra, thì cô chưa báo được thì cho bố mẹ đã lên mục tin tức báo pháp luật ngày mai mất.

Trong lòng cô sợ hãi, kiệt sức, xung quanh không có ai ngoài tiếng gió và tiếng côn trùng, càng đi Lạc Hiểu Nhã càng cảm thấy tủi thân, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt vô thức lăn dài.

Cô nhớ bố, nhớ cả mẹ, nếu họ chưa chết, lúc này chắc họ đang ở nhà, nằm thoải mái trong chăn bông.

Lạc Hiểu Nhã đã tưởng tượng về khung cảnh đó, thật đẹp, nhưng nó khiến cô cảm thấy buồn hơn bây giờ.

Bởi vì đắm chìm trong mộng tưởng, cô không để ý đường đi dưới chân, giẫm phải hòn đá nhỏ, đứng không vững, bị treo mắt cá chân.

Cô đột ngột ngã xuống đất, cổ chân đau nhức, mới đó mà đã bong gân.

Nhưng vẫn còn một quãng đường dài mới xuống được núi, cô mở điện thoại lên nhưng phát hiện không có tín hiệu, cố gắng đứng dậy, muốn đi vài bước thì chân cô vừa chạm đất đã đau kinh khủng.

Lạc Hiểu Nhã ngồi trên nền đất lạnh lẽo, trong lòng tràn ngập tủi hờn và buồn bã, nước mắt không ngừng rơi, cô đưa tay lên gạt đi lại có giọt nước mắt mới rơi xuống, không thể lau hết được.

Không còn ai bên cạnh, cô bèn thu mình lại, vùi mặt vào đầu gối khóc thút thít, đau khổ và buồn bã vô cùng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui