Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù


Đôi mắt này làm cho dung mạo vốn vô cùng xuất sắc của cô, càng thêm quyến rũ cướp hồn đoạt phách, hơi ngước mắt lên, ánh mắt giống như một cái móc nhỏ, khiến cho lòng người ta ngứa ngáy.

Sắc mặt Mẹ Hoắc nghiêm nghị lại, khó trách Hoắc Tùng Quân sẽ bảo vệ cô như vậy, gương mặt này ngay cả bà ấy nhìn cũng cảm thấy vô cùng xinh đẹp.

Bà ấy đẩy Lạc Hiểu Nhã ra, thẳng thừng bước vào trong nhà, nhìn đồ đạc trang trí bên trong, vẻ mặt đều tràn ngập sự ghét bỏ.

“Cô lại phải ở một nơi rách nát thế này, thật sự là rách nát bủn xỉn quá! Lạc Hiểu Nhã nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của bà ấy, nhếch môi cười cười, đóng cửa lại: “Bà Hoắc à, bà bây giờ không phải mẹ chồng của tôi, không có được sự đồng ý của chủ nhân mà đã vào nhà tôi, tôi hoàn toàn có thể hiện bà tội tự ý đột nhập vào nhà người khác đó!”
Mẹ Hoắc đã quen nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã khách khí trước mặt mình, bỗng nhiên bị nói như vậy, lập tức bừng bừng giận dữ: “Cô lại dám nói.

chuyện với tôi như vậy sao!”.

Lạc Hiểu Nhã chậm rãi ngồi trở về vị trí của mình, mí mắt cũng không thèm nhấc lên một chút: “Trước kia bởi vì Hoắc Tùng Quân, nên tôi mới tôn trọng bà, hiện tại tôi và Hoắc Tùng Quân đã ly hôn, anh ấy và tôi nhiều lắm cũng chỉ coi như là người xa lạ, cứ lập uy phô trương trước mặt tôi không có ý nghĩa gì đâu”.

Mẹ Hoắc bị dáng vẻ lạnh nhạt không thèm nhìn của cô làm cho tức giận: “Cô cũng biết cô và Hoắc Tùng Quân đã ly hôn rồi, vậy tại sao con còn phải quấn lấy nó, làm cho nó đưa cô về nhà! Vị hôn thể hiện tại của con trai tôi là Bích Hà, mẹ của cô nếu biết cô còn không biết thận trọng ý tứ như vậy, cứ thích dụ dỗ đàn ông có vợ rồi, chắc chắn sẽ tức giận nhảy ra khỏi quan tài luôn mất đấy”.

Nếu mẹ Hoắc chỉ nhục nhã cô thôi, Lạc Hiểu Nhã còn không đến mức tức giận như vậy, nhưng bà ấy lại nhắc tới mẹ Lạc, còn dùng những từ “không biết thận trọng, dụ dỗ”, khiến cho cô lập tức nổi giận.

“Tốt nhất là nên giữ cái miệng cho sạch sẽ một chút.” Lạc Hiểu Nhã đập bàn một cái, gây ra tiếng động lớn, ngẩng đầu nhìn bà ấy với vẻ giận dữ: “Nếu bà đã nghe thấy tin tức tối hôm qua Hoắc Tùng Quân đưa tôi về nhà, thì cũng nên nghe cho đầy đủ, là anh ấy chủ động yêu cầu đưa tôi về, tôi không hề quấn lấy anh ấy.

Mặt khác nếu nói đến chuyện quyến rũ đàn ông đã có vợ, chỉ sợ An Bích Hà có nhiều kinh nghiệm hơn tôi”.

“Cô, cô nói bậy bạ gì đó, Bích Hà quyến rũ đàn ông đã có vợ khi nào!” Mẹ Hoắc cau mày.

Lạc Hiểu Nhã lạnh lùng cười khẩy: “Lúc tôi và Hoắc Tùng Quân còn chưa ly hôn, An Bích Hà đã trắng trợn lấn tới từng bước một rồi, còn chạy tới nói cho tôi biết Hoắc Tùng Quân thích cô ta, chẳng lẽ đây không phải là hành vi của kẻ thứ ba sao, chẳng lẽ không phải là quyến rũ đàn ông đã có vợ sao”
“Cái này, cái này dĩ nhiên không phải…”
Lạc Hiểu Nhã thẳng thừng cắt ngang lời bà ấy: “Tôi không hề làm gì cả, mà bà đã tự mình chạy tới giáo huấn tôi, còn cô ta làm không thiếu chuyện gì hết, bà còn giải thích cho cô ta.

Bà Hoắc, tôi không ngờ bà lại là người thích dùng tiêu chuẩn kép như vậy đấy”.

Mẹ Hoắc bị cô nói cho cứng họng, không nói nổi câu nào nữa, chỉ biết trừng mắt lên nhìn, tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng liên tục.

“Thôi bỏ đi, tôi không nói với cô nhiều như vậy làm gì” Mẹ Hoắc nói, đặt mông ngồi xuống trên ghế đối diện cô: “Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi con trai tôi”
Bút trong tay Lạc Hiểu Nhã hơi dừng lại một chút, trong lòng buồn cười, không ngờ rằng loại kịch bản máu chó này lại phát xảy ra đối với cô, còn tưởng rằng câu thoại này chỉ mới có thể xuất hiện trong tiểu thuyết và phim truyền hình mà thôi.

Mẹ Hoắc chú ý tới ánh mắt châm chọc của cô, ánh mắt bà ấy trở nên lạnh thấu xương: “Lạc Hiểu Nhã, cô đừng có mà giả vờ, cô trăm phương ngàn kế xuất hiện trước mặt con trai tôi, không phải là muốn trở về nhà họ Hoắc, thèm rỏ dãi tài sản của nhà họ Hoắc chúng tôi sao? Nói thẳng ra đi, cô muốn bao nhiêu tiền?”.

Vẻ mặt bà ấy rất chắc chắn, giống như đã đoán được tâm tư của Lạc Hiểu Nhã rồi vậy.

Lạc Hiểu Nhã xoay xoay cây bút trong tay: “Bà thật sự định dùng tiền để đuổi tôi đi sao?”
Vẻ mặt của mẹ Hoắc là không định từ bỏ.

Lạc Hiểu Nhã nói thong thả thản nhiên như cánh hoa đào dập dềnh trên mặt nước: “Séc hay là thẻ ngân hàng?”
Mẹ Hoắc bị dáng vẻ không biết xấu hổ của cô làm cho kinh hãi, bà ấy vốn cho rằng Lạc Hiểu Nhã sẽ rụt rè một chút, hoặc là nghiêm túc thẳng thắn từ chối, không ngờ rằng vậy mà cô lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Bà ấy nhìn Lạc Hiểu Nhã đầy nghi ngờ, luôn cảm thấy cô có âm mưu gì đó.

“Bà nhìn tôi như vậy làm gì, sao vậy, đến cuối cùng rồi lại tiếc tiền.

sao?” Lạc Hiểu Nhã cười cười: “Vậy được thôi, lát nữa tôi gọi một cuộc điện thoại cho Hoắc Tùng Quân, bảo anh ấy tới thẳng đây đón tôi, vừa rồi không phải bà còn đang ghét bỏ ngôi nhà tôi ở lạnh lẽo rách nát sao, tôi chuyển vào nhà họ Hoắc ở, bà sẽ không chê nữa”
Vẻ mặt mẹ Hoắc cảnh giác, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: “Quả nhiên cô muốn vào nhà họ Hoắc chúng tôi.”
Lạc Hiểu Nhã gật đầu chững chạc đàng hoàng: “Đúng vậy, dù sao con trai của bà cũng một lòng một dạ với tôi, mà tôi lại đang ở trong một căn nhà rách nát như vậy, còn phải tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, vất vả cỡ nào chứ! Bà nói xem, có Hoắc Tùng Quân ở đây, tôi phải vất vả như vậy làm gì, không phải cứ ngồi mát ăn bát vàng là được rồi sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui