Maya ngồi trong lớp, tâm tình vẫn chưa ổn định. Nhã Lam đi đến, lay tay Maya:
“ Này, này, mày vừa gây sự với Nhất Băng đấy à?”
“ Nó đáng bị như thế!” – Maya gằn giọng.
“ Nhưng…”
Maya ngắt lời:
“ Mày đừng lo cho tao, tao biết mình đang làm gì. Trước giờ con Linh Chi này chưa thua một ai đâu!”
Nhã Lam thở dài, lắc đầu hết cách. Trong lòng lại bội phần lo lắng cho bạn tên Nhất Băng kia.
**
Tan trường. Học sinh ùa về. Cô và hắn tay nắm tay cười đùa giữa sân:
“ Hồi nãy Maya nói gì anh thế?”
“ Em biết Maya?”
“ Ừm…thì cũng có quen biết chút chút, nói chuyện “nhẹ nhàng” với nhau thôi!”
“ Cô ấy nói muốn làm người yêu anh!”
“ Sao?” - Nhất Băng trợn trừng mắt vì ngạc nhiên quá độ, trong lòng không ngờ được cô bạn Maya này lại táo bạo vậy.
“ Ghen hả?” – Đình Hạo nói nửa không.
Nhất Băng chợt đỏ mặt, nhào vào đánh Đình Hạo tới tấp. Hắn chau mày vờ đau, nhưng cô cứ thừa dịp cấu véo. Cả hai chạy tán loại khắp sân trường, cười đùa rộn rã. [T/g: Ngao ngán với cặp đôi trẻ con này :33]
**
Tiêu gia…
Dịch Thành ngồi gõ văn bản, nhưng cả người vẫn toát ra cái khí chất uy nghi đến kỳ lạ. Một cái chau mày cũng như một tuyệt tác. Tiếng điện thoại vô tình vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh. Anh đứng dậy đến áo khoác lấy điện thoại, cất giọng ôn nhu:
“ Nói đi!”
“ Tiêu Tổng, Đã điều tra ra tung tích về cái chết của mẹ ngài rồi!”
Tên thám tử kể tường tận về cái chết của mẹ anh ngày hôm đó. Tắt điện thoại, anh siết chặt đôi bàn tay, ánh mắt tức giận nguy hiểm đến đáng sợ. Anh buông lời nói nhẹ như không:
“ Kẻ nào giám đụng đến người của tôi! Tôi sẽ bắt họ trả giá ngàn lần!”
**
Chuỗi ngày kế tiếp vẫn là màn tán tỉnh của Maya mặc dù Đình Hạo cảm thấy rất phiền phức. Dù thế Maya vẫn không nản lòng, trong tâm luôn nghĩ hắn sẽ dành một chỗ trống nào đó trong tim cho cô. Rồi đến khi hắn nói lời làm cô đau khổ nghìn trùng:
“ Linh Chi à! Tôi nói với cô rồi, cô đừng bám theo tôi nữa. Trong lòng tôi chỉ có Nhất Băng, một mình Nhất Băng thôi cô hiểu không. Ài dà, nếu cô cứ mặt dày thế này thì chắc chúng ta bạn cũng chẳng được.”
Hắn bỏ đi trong sự phiền toái, Maya đứng đó ngóng theo với nỗi căm phẫn cực độ. Từ khi nào hoàng tử trong lòng cô khác đến thế. Chỉ là do cô gái tên Nhất Băng kia xáo trộn hết tất cả. “ Anh cứ cự tuyệt đi! Nhưng việc em chịu đựng, người anh yêu sẽ gánh tất cả!”.
**
Nhất Băng thật sự mệt mỏi với màn giằng co giữa mình và cô gái Maya kia. Cũng có lúc cô suy nghĩ nếu có người yêu Đình Hạo chân thành thì tốt biết mấy, người con gái ấy sẽ đem lại cho hắn tình yêu đẹp và hạnh phúc, tạo cho hắn những ngày sống thật vui vẻ để hắn lúc nào cũng luôn tươi cười. Còn cô, cô chắc sẽ không đem lại hạnh phúc mà hắn mong muốn, cô căn bản không yêu hắn. Nhưng bên hắn, cô lại có cảm giác mến thương đến lạ, lúc hắn chăm sóc, đi chơi với cô, thật sự rất ân cần, rất tha thiết.
Mến thương hắn đến vậy, Nhất Băng càng không muốn hắn buồn phiền. Có lẽ vì vậy mà cô không dám nói ra suy nghĩ thật của lòng mình. Nhiều lúc cô muốn nhường Đình Hạo cho Maya nhưng lại có chút cảm nhận gì về sự thực dụng trong tình yêu của cô gái đó. Thật nan giải, khó xử.
Nhất Băng chợt thở dài, lắc đầu ngao ngán.
Tiếng gõ cửa lộc cốc, làm cô quay sang chú ý.
“ Nhất Băng, là mẹ, mở cửa đi con!”
Cô nhẹ nhàng đến mở cửa. Mẹ cô bước vào, nở nụ cười thật tươi. Nhất Băng và mẹ ngồi xuống ghế salon gần đó, cô mở lời:
“ Có việc gì không mẹ…”
“ Tiểu Băng này, mấy hôm trước mẹ có nói là chuẩn bị có một buổi tiệc trong giới kinh doanh phải không, con chuẩn bị đi nhé, tuần sau là sẽ đi đấy!”
“ Hả! Nhanh thế không mẹ?” - Nhất Băng cảm thán.
“ Ừm! Con nhớ chuẩn bị thật đẹp để ghi điểm trong mắt người ta đấy. Thôi mẹ đi làm việc đây!”
Nhất Băng dõi theo dáng người mẹ đáng kính bước ra ngoài. Khuôn mặt biểu cảm: “ Không thể tin được, cái gì mà chuẩn bị thật đẹp, ghi điểm trong mắt người ta chứ! Bố mẹ thật muốn làm hư con cái mà!”. Cô lại lắc đầu ngán ngẩm.
**
Sáng hôm sau, Đình Hạo đến đưa Nhất Băng đi chơi và dĩ nhiên là được bác trai bác gái đón tiếp rất nồng hậu. Cô chỉ ngồi cúi mặt im lặng, tay xoa để bớt căng thẳng.
Ngồi trên chiếc xe, lòng cô nhẹ nhõm biết bao. Không biết vô tình hay cô ý mà sao mỗi lần có con trai về nhà là bố mẹ cô cứ đến hỏi han đủ chuyện, có phải họ lo cho tương lai cô quá sớm không. Nhưng hôm nay nhìn thoáng qua thì thấy bố mẹ cô rất vừa lòng với Đình Hạo, có lẽ vì bị cuống hút bởi vẻ đẹp hay mê hoặc bởi tài ăn nói của hắn chăng. Nhất Băng khẽ lắc đầu, là cô suy nghĩ quá nhiều rồi!
Cô quay sang hỏi Đình Hạo:
“ Mình đi đâu?”
“ Đến nhà anh!”
“ Làm gì!” – Cô giật phắt người dậy, gần như chồm lên người hắn.
Đình Hạo vẫn nắm vô – lăng, cười hiền:
“ Tiểu Băng, em đang nghĩ gì vậy. Chỉ là anh có chuẩn bị cho em chút chút.”
Nhất Băng ngồi lại trấn tĩnh trên ghế:
“ Ừm…”
**
Đến biệt thự, cô quản gia ra mở cửa, nhìn Đình Hạo với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng cũng chợt tối sầm bởi cái liếc mắt lạnh lùng của hắn. Vào đại sảnh, bố hắn đang say sưa đọc báo, mẹ đang nhâm nhi cà phê, không chút ngó ngàng gì đến nhau. Tuy Đình Hạo cố tình làm lơ nhưng trong lòng lại cảm thấy nhức nhối kỳ lạ.
Nhất Băng chợt nắm tay Đình Hạo chặt hơn, níu hắn đứng lại. Cô gập người chào:
“ Chào hai bác ạ!”
Bố mẹ hắn ngước lên cùng lúc. Ông Thất đẩy gọng kính, nheo mắt nhìn:
“ Chào con! Con là…”
“ Dạ con là bạn của Đình Hạo ạ!”
Đình Hạo kéo tay Nhất Băng đi lên:
“ Đi thôi!”
Nhìn theo bóng con trai, bố mẹ hắn chợt lắc đầu đau xót, ai cũng tự trách thầm bản thân mình biến một đứa trẻ ngày nào hoạt bát ngây thơ trở thành một con rối vô cảm thế này. Chỉ trách họ không biết giữ tình yêu và không nghĩ đến cảm xúc của con mình.
Vào phòng, Nhất Băng ngồi xuống chiếc giường lớn của Đình Hạo, căn phòng tuy là của con trai nhưng lại gọn gàng, ngăn nắp đến lạ, khiến Nhất Băng một phen trầm trồ.
Đình Hạo lấy ra một chiếc hộp vuông màu trắng trang nhã. Nhất Băng nhìn hắn ngơ ngác. Tặng quà cho cô sao?
Đình Hạo ôn nhu:
“ Tặng em, tuần sau có một buổi tiệc kinh doanh, anh nghĩ em cũng đến nên tặng cho em, hôm ấy nhớ đeo!”
Nhất Băng kinh ngạc:
“ Cậu à không….anh cũng đến sao!”
“ Tất nhiên, bố mẹ anh cũng làm trong giới kinh doanh mà!”
Nhất Băng ngại ngùng cầm lấy hộp quà, bên trong là một đôi khuyên tai rất sang trọng và trang nhã. Cô đưa tay lên miệng che giấu sự ngạc nhiên, nói ấp úng:
“ Cái này! Thật sự rất đắt!”
“ Hợp với em là được rồi!”
“ Cảm…cảm ơn!”
“ Không có chi!”
Hắn đến áp hai tay lên tai cô, nhẹ nhàng hôn lên trán. Mặt Nhất Băng chợt nóng ran:
“ Nếu không có gì thì em về!”
“ Ừ! Em về đi, nhớ đeo nha!”
Nhất Băng bẽn lẽn ra khỏi cửa. Đi từng bước nhẹ nhàng xuống bậc thang, tim còn đập thình thịch. Trong lòng luôn cảm thán: “ Đôi khuyên tai vừa nãy…thật sự…thật sự rất đẹp!”.
Xuống đến đại sảnh, cô chỉ thấy bà Thất vẫn nhâm nhi li cà phê uống dở, còn ông Thất đã đi đâu, cô khẽ cúi gập người chào. Mẹ Đình Hạo ngẩng đầu lên, điềm tĩnh đi về phía Nhất Băng:
“ Con à! Đình Hạo bây giờ tâm trạng rất mong lung, nếu con là người yêu nó, hãy thay hai bác yêu thương nó! Hai bác…hai bác thật sự có lỗi với nó!”
Nhất Băng chợt sững người:
“ Con…con biết rồi! Chào bác con về!”
Cô cúi đầu ra về. Lại thêm một sợi dây nữa buộc chặt giữa cô và hắn, đến khi nào mới dứt bỏ ra được đây?
T/g: Dự là những chương sau sẽ rất hot, các bạn đọc và ình nhận xét nha, cảm ơn nhiều ^^
**