“Reng…reng…reng”
Một thứ tiếng luôn làm người khác cảm thấy khó chịu khi đang ngủ say.
Bỗng Nhất Băng phát hiện điều gì đó.
“ Hôm nay là thứ hai!”
Thế là, một màn ảo thuật diễn ra trong căn biệt thự của nhà họ Hứa.
Có một cô gái đang làm mọi việc với tốc độ nhanh nhất có thể, mọi thứ đều ngổn ngang sau khi cô sử dụng xong, kể cả việc bước từ tầng 3 xuống phòng ăn cũng như một cái tên lửa.
Và đó chỉ có thể là Hứa Nhất Băng.
“ Từ từ thôi con à”
“ Mẹ ơi, con cũng muốn lắm nhưng đầu năm mà uống trà “đàm đạo” với thầy giám thị thì..không hay đâu mẹ”
Nói rồi, cô tức tốc lên xe và bảo tài xế chạy nhanh hết sức có thể đến trường.
Và hình như ông trời cũng giúp Nhất Băng, cuối cùng, cô cũng đến kịp.
Nhìn ngôi trường của mình, cô không khỏi tự hào.
Trên đất nước Việt và thậm chí là cả thế giới, không ai là không biết đến với trình độ dạy và học đạt chuẩn quốc tế. Các học sinh đa số là “con ông cháu cha” và có thành tích cực kỳ nổi trội. Tỉ lệ đại học hằng năm luôn đạt 100% hoặc tệ nhất là 99% nếu có một học sinh hôm thi bị…đau bụng hay là vấn đề gì đó mà không đến phòng thi được. Cơ sở vật chất của trường luôn đứng đầu về chất lượng và sự tiện nghi. Tổng số có 10 dãy nhà 3 tầng trong đó có 4 dãy ký túc xá, toàn bộ đều được di chuyển bằng thang máy. Mỗi phòng đều trang bị đầy đủ các dụng cụ học tập cũng như là các vật dụng khác như: ti vi, máy lạnh,.. và nhiều thiết bị khác.
Được học ở ngôi trường như thế này thật là vinh dự!
Nhất Băng bước vào ngôi trường danh giá một cách đầy kiêu hãnh. Và tất nhiên, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô bởi vẻ đẹp trong sáng và rất thánh thiện, thậm chí là những ánh mắt “ ghen ăn tức ở” chiếu xẹt xẹt vào cô nàng. Tuy cũng hơi rùng mình nhưng mà lượng anti fan nhiều lại chứng tỏ sức ảnh hưởng của Nhất Băng càng lớn.
Vào lớp, cô “ bay” ngay đến chỗ Uyển Nhi tám chuyện:
“ Tiểu Nhi à! Cảm ơn đã cứu tui tối qua nha”- Nhất Băng cảm kích.
“ Ôi giời! Tui với bà là bạn, chút chuyện vậy mà ơn nghĩa gì”
“ À nhắc tui mới nhớ, lúc mà tui bị tuôi côn đồ kia đuổi đánh á, tui có gặp và cầu xin một anh kia giúp đỡ. Tiếc thay là ông anh “mặt lạnh như tiền đó” bỏ đi không thương tiếc, tui còn tưởng mình tiêu rồi!”
“ Á! Tên nào mà hắc dịch thế! Bà có nhớ mặt cái ông đó không”
“Uhm…Thật sự thì lúc đó mệt và sợ quá nên tui không biết ổng có hình thù ra sao luôn!”
“ Chán bà quá!”- Uyển Nhi thở dài.
“ Ê ê! Cô tới, cô tới tụi bây!” - Lời nói đầy uy lực của cái thằng “bán xà bông” của lớp làm cho ai cũng khiếp sợ.
Đơn giản là cô chủ nhiệm năm nay của lớp nó được mệnh danh là “ sát thủ không động thủ” của trường và uy tín “hành nghề” bao năm nay. Nhiều nhóm gọi là siêu quậy cũng khiếp sợ trước vị “tiền bối” này.
Vâng! Không ai khác, đó chính là Đan Cung Nhàn “bà bà”.
Cung Nhàn “bà bà” bước vào phòng học, cả lớp yên ắng, không một tiếng động. Cô Nhàn liếc mắt nhìn lớp một lần, đẩy gọng kính và bước vào chỗ ngồi của mình.Không ít tiếng xì xầm và thở phào nhẹ nhõm vang lên nhưng cũng im ngay sau đó vì tiếng gõ thước uy lực.
“ Hôm nay, lớp chúng ta sẽ có một bạn nam sinh mới. Các em hãy hoà đồng và giúp đỡ bạn, hiểu chưa!” - Lời nói dứt khoát của Đan Cung Nhàn vang lên.
Ngay sau đó, bóng dáng cao ráo của một người con trai bước vào, điềm tĩnh nhưng đầy quyến rũ.
Khỏi phải nói, bao ánh mắt các cô nữ trong lớp đều in lên hình trái tim, chỉ trừ hai bóng dáng đang xì xầm nói chuyện cuối lớp.
“ Chào các bạn, mình là Thất Đình Hạo. Rất vui được làm quen”- Một giọng nói trầm ấm vang lên và kèm theo đó là nụ cười toả nắng khiến ai cũng ngất ngây, riêng chỉ có hai người ngồi phía cuối kia.
Hình như cũng xao lòng với nét đẹp kia, cô Cung Nhàn nhìn hắn với một ánh mắt trìu mến khiến người ta nổi da gà.
“ Em muốn ngồi ở đâu?”
Hắn đảo mắt quanh một hồi rồi dừng lại ở chỗ hai cô gái xinh đẹp đang ngồi tám chuyện, khoé miệng nhếch lên một đường cong đầy ẩn ý.
“ Thưa cô em muốn ngồi cuối lớp với bạn nữ xinh đẹp kia”- Anh mắt hắn dán vào Nhất Băng.
Cuộc nói chuyện rôm rả giữa Nhất Băng và Uyển Nhi cũng dừng lại, cô trố mắt nhìn
vào cái tên đẹp trai sắp trở thành bạn cùng bàn với cô, đôi mắt như muốn nói
“ Tại sao lại chọn ngồi đây, muốn chết hả?”
Ánh mắt Đình Hạo toát lên vẻ kiêu ngạo, xấc xược.
“ Rồi cô làm gì được tôi”
Thế rồi hắn cứ ung dung đi đến chỗ cô ngồi, mặc cho bao ánh mắt thèm thuồng cứ đeo lấy hắn.
Hứa Nhất Băng lạnh lùng tự động ngồi dịch qua một bên, hắn điềm tĩnh ngồi xuống và không quên mở câu làm quen.
“ Chào bạn! Mình là Thất Đình Hạo, bạn tên gì?
“ Hứa Nhất Băng”
“ Tên bạn đẹp quá nhỉ”
“ Cảm ơn”
Thế rồi hắn cứ hỏi, cô cứ trả lời một cách lạnh lùng và cộc lốc đến khi vào tiết.
Hắn đã gặp nhiều cô gái rồi, nhưng không có cô gái nào lại làm cho hắn cảm thấy thú vị như Nhất Băng, lý trí hắn lại muốn chọc ghẹo cô nhiều hơn.
**
Giới thiệu nhân vật (tt)
-Thất Đình Hạo (hắn)
+ Cân nặng: 66,5kg
+ Chiều cao: 1m80
+Tuổi: 18 ( thật ra là 19 do lý do trục trắc khi làm giấy khai sinh)
+ Tính cách: Hào hoa, rất dịu dàng với nhưng bạn gái. Hoà đồng, khi yêu thì một mực quan tâm đến người yêu của mình. Nói chung là chàng trai của thời đại. + Thành tích: Từng sống ở Úc với bố mẹ từ nhỏ, thông minh bẩm sinh, chuyển về Việt vừa mới đây.
+ Nhan sắc: Nhìn rất phong lưu, đôi mắt ẩn chứa nét dịu dàng, body 6 múi chuẩn không cần chỉnh. Đẹp trai tuyệt vời.
+ Gia thế: Là con của Thất Vũ Tài và Liễu Cung Nham, là đại thiếu gia của một tập đoàn dầu mỏ lớn. Hiện tại thì gia thế còn nhiều bí mật nên chưa tiết lộ được nhé.
p/s: từ đây, Nhất Băng sẽ được gọi là cô, Dịch Thành sẽ gọi là anh và Đình Hạo sẽ gọi là hắn.
**
Các tiết học trôi qua thật là mệt mỏi, nhưng đối với những người như Nhất Băng thì hoàn toàn bình thường. Giờ giải lao, Nhất Băng và Uyển Nhi vào căn tin ăn vặt, đang nói chuyện rất hăng say thì phát hiện bao ánh mắt xung quanh đổ dồn vào một dáng người quen thuộc và cực kỳ đẹp trai nhưng rất đáng ghét với một số người. Càng ngạc nhiên hơn nữa khi chàng trai ấy lại đi đến gần, rất gần và ngay trước mặt Uyển Nhi và Nhất Băng.
“ Có thể ình ngồi đây được không”- Hắn nói và cũng không quên nở nụ cười chói loá.
“ À…Ừm…bạn cứ tự nhiên!”- Cô miễn cưỡng.
Thế rồi hắn cứ tự nhiên ngồi xuống, để nào là snack, nước suối, bánh,… lên bàn.
“ Cái tên mặt dày này là heo chắc!”- Nhất Băng thầm nghĩ.
“ Có lẽ là một trong hai bạn có người nghĩ mình là heo nhưng những thứ này là các bạn nữ kia ình và bây giờ, mình tặng lại cho bạn!”- Nói rồi, hắn lại cười và nhẹ
nhàng bỏ đi. Để lại những cái mặt như muốn xì khói.
Bỗng, Nhất Băng đứng lên, ôm hết đồ ăn trên bàn, bước đến trước mặt Đình Hạo, ném vào trong mặt hắn.
“ Tên mặt dày, đầu heo, đừng bao giờ nói chuyện với tui nữa. Tui sẽ đổi chỗ, ông ngồi đó mà nói chuyện với heo đi!”
Nói rồi, cô bước đi, Uyển Nhi cũng đi theo. Mình hắn đứng đó, khuôn mặt không hề tỏ nét giận nhưng thoáng nét buồn, hắn chỉ muốn cô quan tâm hắn một chút thôi, hắn cũng chịu quá nhiều cô đơn rồi. Sau đó, Đình Hạo cũng bỏ đi khỏi căng tin.
**
Tiêu thị Bóng một người con trai dựa vào khung cửa sổ thuỷ tinh, lặng lẽ nhìn ngắm đời sống lặng lẽ bên ngoài. Trong lòng anh không lúc nào yên ổn, ngay từ khi sinh ra đã như vậy rồi. Những thủ đoạn trong thương trường làm cho trái tim anh dần trở nên sắt đá, chỉ còn một chút tình yêu thương len lỏi trong tim. Và trái tim anh lại được sưởi ấm bởi một người con gái: “ Dương Đổng Chu”, không hiểu sao mỗi lần ở bên cô, anh lại cảm thấy ấm áp đến vậy, nụ cười bấy hôm nay cất dấu cứ thoải mái để lộ ra khi ở bên Đổng . Anh sẽ không để người con gái nào vướng bận đến cuộc đời anh, ngoài cô ấy vì anh yêu, rất yêu cô.
“ Cộc…cộc…cộc”- Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
“ Vào đi”- Giọng nói xen lẫn sự khó chịu.
Cô thư ký bẽn lẽn bước vào:
“ Tổng tài, Dương tiểu thư đến ạ”
Tim anh ngừng đập một nhịp:
“ Nói cô ấy vào!”
Cô thư ký vội đi ra, không dám gây tiếng động nào.
Anh lại quay vào nhìn cửa sổ. Bỗng, anh nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ nhàng của một người con gái, anh cảm nhận rõ vòng tay của người con gái ấy xung quanh eo mình một cách đầy yêu thương, hơi thở ấm áp phà vào lưng anh, cảm giác hạnh phúc không thể nào tả được. “ Dịch Thành, em đến rồi, anh có nhớ em không?” - Đổng nói giọng đầy nũng nịu.
Tiêu Dịch Thành quay lại, nhìn cô với anh mắt đầy nuông chiều, ký đầu cô một cái.
“ Ngốc à, làm sao anh không nhớ em được”
“ Hii.. Anh chỉ giỏi dỗ ngọt”
“ Em tìm anh có chuyện gì?”
“ Người ta nhớ anh đến gặp anh không được à”
“ Thế thì cũng được, nhưng em mau về đi, đây không phải là nơi để chơi đùa”
“ Thôi được rồi, em đến đây để báo với anh, em sẽ không đi tìm việc nữa, em sẽ qua
Úc và học thạc sĩ 2 năm” Anh nhìn Đổng , ánh mặt có chút mất mát.
“ Em thật sự muốn như vậy sao?” Dương Đổng nói với ánh mắt kiên quyết:
“ Em quyết định rồi. Anh yên tâm, em sẽ giữ sức khoẻ.” Tiêu Dịch Thành ôm Đổng , thật chặt, như không muốn buông ra:
“ Tiểu Chu, anh sẽ nhớ em lắm” Dương Đổng cố nén nước mắt, vội quay đi, để lại Dịch Thành đứng đó. Anh lại phải xa cô nữa rồi!
**