"Mấy người làm gì vậy hả? Buông tôi ra! Buông ra!"
"Thằng kia mày chậm chạm thế! Còn không mau ấy thuốc mê đi."
Cảnh Điềm dần mất đi ý thức.
________________
"Cái gì? Không thấy Tiểu Điềm đâu sao? Nó đi đâu mất rồi?"
"Tôi cũng không biết nữa.
Mới...!mới lúc sáng con bé vẫn ở trong phòng mà."
Mẹ Cảnh hai mắt đỏ hoe.
Rõ ràng lúc sáng còn thấy cô trong phòng nhưng lúc trưa bà vào thì đã không thấy cô đâu nữa.
Gọi điện nhưng không ai bắt máy, bà hốt hoảng tìm chồng.
Ba Cảnh không an tâm nên tranh thủ thời gian buổi trưa mà quay trở về.
Không ngờ vừa tới nhà lại nhận được tin tức này.
"Thế bà đã báo cảnh sát chưa?"
Mẹ Lâm gật đầu.
Bà cũng vừa mới gọi báo còn gái mất tích xong.
Ba Cảnh lòng nóng như lửa đốt.
Cảnh Điềm dạo này gặp nhiều chuyện không hay, sợ cô suy nghĩ không thông suốt mà làm liều.
Ông không thể chỉ trông mong vào cảnh sát vì vậy đã gọi điện cho một người.
"Aaa...!Bà xã, đút cho anh đi!"
Lâm Trạch Dương làm nũng nhìn vợ, miệng há to đang chờ người gắp thức ăn.
Uyển Tình lắc đầu bất lực.
Từ khi kết hôn, Lâm Trạch Dương thấy đổi rất nhiều.
Ngày nào cũng cười tươi như hoa, tính cách trở nên trẻ con không tưởng.
"Được rồi, bé ngoan, há to ra chút nữa nào."
Uyển Tình cười trêu trọc nói.
Hai đứa trẻ nhìn ba mẹ rồi lại quay sang nhìn nhau đồng thời khoanh tay thở dài.
Nhìn cảnh tượng này các cậu đã đủ no rồi!
Trong lúc hai người kia còn đang bận tình bể tình thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Uyển Tình nhắc nhở anh nghe điện thoại nhưng Lâm Trạch Dương còn cố há miệng đòi miếng nữa.
Sau đó mới thoả mãn nghe điện thoại.
Nghe thây người bên kia nói, lông mày anh dần nhíu chặt lại, vẻ mặt trở nên tràm trọng nói.
"Được, bác yên tâm! Cháu sẽ cho người tìm em ấy ngay."
Uyển Tình chú ý đến vẻ mặt anh lúc nói chuyện không kìm được quan tâm hỏi.
"Ông xã có chuyện gì vậy?"
"Em đợi anh một chút.
Alo, Louis, cậu giúp tôi điều tra vị trí của Cảnh Điềm.
Đúng.
Tôi muốn có được tin nhanh nhất có thể!"
"Cảnh Điềm xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Trạch Dương bảo người giúp việc đưa hai đứa trẻ về phòng sau đó đem một lượt tóm gọn lại cho cô nghe.
Biết được nhiều chuyện xảy ra như vậy, Uyển Tình lặng người một lúc.
Cô nhớ đến cô gái có nụ cười ngọt ngào đó nhưng lại gặp nhiều bất hạnh như vậy.
Thật khiến người ta phải thương tiếc!
"Vậy...!có cần báo với Lạc Thiên không? Dù sao thì đây cũng liên quan đến anh ấy."
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút liền gọi cho Lạc Thiên.
Thêm một người cũng là thêm một phần sức, tăng khả năng tìm kiếm.
Lạc Thiên sau khi nghe tin, trái tim anh lo lắng như muốn rớt ra.
Cũng không quan tâm vết thương chưa lành liền chạy ra khỏi bệnh viện.
Đến nhà họ Cảnh anh trong bộ quần áo bệnh nhân lập tức xông vào.
Tất cả mọi người đều đã tập trung ở đây.
Ba mẹ cô nhìn thấy anh học tức giận trừng mắt.
Lạc Thiên cũng không có thời gian để ý, anh vội vàng hỏi.
"Mọi người đã tìm thấy cô ấy chưa? Có tin tức gì không? Cô ấy đâu rồi?"
Đối mặt với một loạt câu hỏi của anh, tất cả đều im lặng lắc đầu.
Nhìn những cái lắc đầu, anh hoảng sợ nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nói.
"Hiện giờ vẫn chưa có tin tức.
Nhưng tôi đã cho người tìm kiếm rồi.
Rất nhanh chúng ta sẽ có tin tức thôi."
Không có tin tức gì, trong lòng Lạc Thiên sợ hãi tột cùng.
Nếu cô xảy ra bất trắc anh vĩnh viễn không tha thứ cho bản thân!
Lạc Thiên không muốn ngồi chờ đợi mà không làm gì.
Anh chạy ra ngoài rồi lái xe đi mất.
Anh lái xe dọc theo con đường về nhà họ Cảnh, một chiếc giày trắng rơi vào trong tầm mắt.
Lạc Thiên như có linh tính, anh dừng xe bước xuống.
Chiếc giày bị bỏ rơi này anh nhớ nó là chiếc mà ba mẹ cô đã tặng vào ngày tốt nghiệp đại học.
Anh nhớ rất rõ vì đôi này là phiên bản giới hạn, không phải ai cũng mua được.
Theo tình hình này không phải cô tự đi mà là có người bắt cóc.
Nghĩ đến đây, Lạc Thiên hoảng sợ trong lòng, bây giờ cô không chỉ có một mình nếu muốn thoát khỏi chúng vô cùng khó khăn.
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì rất có thể sẽ là một xác hai mạng.
Lạc Thiên nhìn xung quanh, máy mắn ở đây lại có gắn máy quay.
Từ hình ảnh thu được anh lấy được biển số xe cùng với hướng đi của nó.
Anh nhanh chóng gọi điện cho Lâm Trạch Dương điều tra theo hướng đó.
Còn mình thì tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Rất nhanh Lâm Trạch Dương đã gọi thông báo tình hình.
Cách đó khá xa là có khu nhà hoang, nơi đó rất nhiều năm không có ai tới, là nơi lí tưởng để làm chuyện phạm pháp mà không sợ bị ai phát hiện.
Bên kia, Cảnh Điềm khoé miệng chảy máu, tóc bị một người phụ nữ độc ác kéo ra sau, cô ta nghiến răng nói.
"Con hồ ly tinh này! Mày dụ dỗ ai không dụ, lại dám quyến rũ chồng tao à! Mặt mũi thì xinh đẹp nhưng cơ thể ghê tởm! Lại còn dám có con với nhau nữa!"
Người phụ nữ này chính là một trong hai người vợ của tên bạn trai cũ.
Tính cách đa nghi lại hay ghen chồng.
Hôm qua, thám tử báo lại chồng mình ở trung tâm thương mại dây dưa không rõ với người phụ nữ khác.
Còn trước mặt báo nhiêu người ôm nhau.
Giữa thành thiên bạch nhật lại làm ra những chuyện xấu hổ như vậy, cô ta không thể tha thứ.
Cô ta muốn xem rốt cuộc người đàn bà đó có bản lĩnh như thế nào.
Bây giờ nhìn hoá ra cũng chỉ là khuôn mặt xinh đẹp một chút, dáng vẻ mỏng manh yếu đuối.
Đúng là dáng vẻ đám đàn ông thích.
Cảnh Điềm sợ hãi ôm bụng, cô không ngừng lắc đầu nói mình thật sự không biết anh ta đã có vợ.
Cô cũng chỉ là nạn nhân mà thôi.
Hơn nữa, hai người cũng đã chia tay, không còn bất cứ quan hệ nào.
Nhưng người phụ nữ kia đã bị cơn ghen làm cho mờ lí trí, cô ta không tin.
Đặc biệt khi nhìn thấy cái bụng nhô cao kia của cô, cô ta càng điên tiết hơn.
"Hôm nay, mày đừng mơ có thể thoát khỏi đây.
Tao sẽ cho mày biết kết cục của kẻ thứ ba là gì!"
Cô ta tàn độc nói, ánh mắt ẩn chứa sự độc ác đáng sợ.
"Không phải mày thích quyến rũ đàn ông lắm sao.
Tao sẽ đáp ứng mày, để cho hai tên đàn ông này chơi chết mày! Haha....ah..ha!"
Cảnh Điềm sợ hãi lúi về sau.
Nước mắt sợ hãi không ngừng rơi xuống.
Cô không chỉ có một mình mà còn có con.
Cô phải bảo vệ con trai mình!
Người phụ nữ hất cằm bảo hai người kia hành sự.
Một tên trong số đó lưỡng lự lên tiếng.
"Bà chị à, có thể không làm không? Cô ta đang có thai đó.
Nhỡ cô ta chết thì tội này tôi không gánh nổi đâu."
Hắn ta lo lắng nói lại bị tên kia đập cho phát vào đầu, tức giận quát.
"Mày hèn thế! Chị đại đã nói vậy rồi mà còn ý kiến hả! Chết thì đem chôn! Thế thôi.
Nhanh nên! Chậm chạp tao đạp cho cái giờ!"
Tên kia cũng không dám kháng lệnh đại ca, cũng đành làm theo.
Ai bảo hắn ta bước vào cái nghề này.
Hai người đàn ông từng bước ép sát, Cảnh Điềm định chạy trốn nhưng hai chân bị chúng kéo lại.
Cảnh Điềm không dám làm ra động tác gì quá mạnh ảnh hưởng tới đứa trẻ.
Nhưng nếu không cô và con cũng không thể thoát khỏi.
Sự bất lực cùng tuyệt vọng ập đến.
Một tên giữ chân tay cô còn tên kia đưa bàn tay gớm ghiếc làm loạn.
Cảnh Điềm uất ức mà khóc, giọt lệ cay đắng khiến người khác phải xót xa.
Nhưng đối với những tên cầm thú chuyên làm chuyện ác, thì không đáng một đồng.
Chỉ cần có tiền bảo chúng bán mạng cũng là chuyện nhỏ.
Trong lúc tuyệt vọng bất giác cô thốt lên tên anh.
Cô hận anh làm tổn thương mình nhưng lúc này lại mong anh xuất hiện, cứu lấy cô và con.