Dứt lời Lục Thời chạy nhanh vào lavabo xả nước, dùng nước rửa mặt, soi gương lấy lại tỉnh táo, thì thầm nói với hình ảnh trong gương: “Xém chút làm bậy rồi!”
Một lúc sau Lục Thời Cẩn trở ra thì người trên giường đã ngủ say, bàn tay anh khẽ chạm vào cơ ngực rắn rỏi, trượt xuống những rãnh múi cơ hoàn hảo, nuốt nước miếng: “Ực Ực.”
Hầu kết trượt lên hạ xuống theo nhịp nuốt, nét mặt căng thẳng bàn tay luồng vào quần trong chạm vật mềm mẩy.
“Anh hai…” Lục Thừa Cẩn giật mình chụp lấy bắp tay đang làm càng, gằn giọng, khuôn mặt đỏ do say một thì ngượng đỏ tận 9, nhìn xuống chỗ đó đang bị xâm phạm.
“Anh muốn làm gì?”
Lục Thời Cẩn đè hai tay người say rượu lên táp đầu giường, tay còn lại dùng khăn ướt mặt và người cho Lục Thừa Cẩn vừa nói: “Chỉ giúp em trai lau người thôi!”
Lục Thừa Cẩn thả lỏng người, thả căng thẳng xuống, dù sau nhỏ lớn ăn chung ngủ chung, là anh em nên thân thiết cũng không lạ gì.
“Ừ! Em hơi khát, anh hai rót hộ em ly nước!”
“Ờ, em chờ anh chút.”
Lục Thừa Cẩn mượn cớ lừa Lục Thời Cẩn rời đi, anh tìm thuốc giải rượu uống.
Nếu chưa biết huyết thống, thì trong lòng anh không gợi sóng, huống gì Lục Thời Cẩn xưa giờ rất quan tâm anh.
Tâm tư khó đoán, đề phòng thì vẫn hơn.
“Chết tiệt! thuốc đâu rồi!”
“Em tìm cái này!” Lục Thời Cẩn đứng ngoài cửa giơ hủ thuốc giải rượu lắc sột sột, tay còn lại cầm ly nước, ánh mắt tà mị nhìn người đang đơ cứng nhìn mình, nói tiếp: “Yên tâm, anh không ăn em đâu mà sợ, đây là phòng của anh!”
Lục Thừa Cẩn lúc này mới nhìn kỹ phòng này đúng là khác phòng anh trừ giường và tủ đầu giường giống nhau.
30 phút trước Lục Thời Cẩn được nhân viên quán rượu lấy điện thoại Lục Thời Cẩn gọi anh tới mang người về.
Đưa người vào phòng anh nghỉ ngơi.
Lục Thời Cẩn 1 viên trút thuốc ra lòng bàn tay món cho em trai như thuở bé: “Uống đi, rồi nghỉ ngơi, anh ra ngoài có việc rồi.” nâng bàn tay em trai lên đặt ly nước vào, nháy mắt.
“Vâng!” Lục Thừa Cần gật đầu.
Lục Thời Cẩn ra khỏi cửa thở phào nhẹ nhõm vuốt ngực vài cái, khoé miệng cong lên.
“May mà thằng nhóc đó dễ dụ.
Lần sau kiềm chế mới được…”
Lục Thời Cẩn đưa tay ngang người cử động mường tưởng chỗ mềm mẩy vừa chạm được khi nảy, anh mắt loé lên tia bất kham, buột miệng khen ngợi:
“Chổ * đó không tệ!”
[…]
Chuyến bay từ Nhật Bản về Trung Quốc hạ cánh…
Bạch Yên Chi xuống máy bay về thẳng Mạc Gia, vào nhà không thấy ai, liền đón xe sang nhà tổ Mạc Gia.
Đúng lúc Mặc Đình Ngôn bước ra cổng thấy Bạch Yên Chi, hắn bất ngờ quan sát xung quanh, rồi kéo cô vào nhà lướt lên phòng riêng của hắn.
“Yên Chi, sao em về không báo anh?” Mặc Đình Ngôn ôm chặt Bạch Yên Chi vào lòng, hôn môi mãnh liệt.
Mấy tuần qua hắn không được gần gũi sự quyến rũ của Bạch Yên Chi, đẩy ngã nữ nhân xuống nệm, đan chặt hai bàn tay nhỏ giữ trên đỉnh đầu, lần lượt trượt nụ hôn dọc cơn thế mảnh mai, bàn tay hắn tháo từng chiếc cút áo nam nhân ném phăng xuống sàn.
Cơ thể hắn rạo rực dục vọng, nhanh chống quần áo nam nữ đã rãi rác dưới nền gạch lạnh lẽo.
“Đình Ngôn, em đang mang thai!” Bạch Yên Chi chống đỡ ngực hắn, hoảng sợ khẽ giọng ngượng ngùng.
“Chả sao đâu!” Mặc Đình Ngôn híp mắt tỏ vẻ tự tin.
Hắn ở trên cúi người dùng đầu lưỡi điệu nghệ trên ghẹo hai hạt trân châu nhỏ, đồng thời đôi bàn tay thuần thục nhào nặng hai quả đào tiên hồng hào, dâng trào cảm xúc, hai ngón tay đút sâu khoáy đảo trong khe suối chặt hẹp, trên hôn môi lưỡi sâm chiếm khoang miệng, còn phía dưới du*ng v*t trổ tài ra vào thăm hỏi lòng khe nhỏ, trong ngoài ôm chặt người hắn.
“Ưm…ư…” Nữ nhân hai ta câu cổ hắn rên nhẹ, kích thích khoái cảm.
Lần đầu Bạch Yên Chi không phản kháng hắn, hắn rất hưởng thụ chinh phục nhục nhục.
Xoay trở cơ thể nhỏ nằm trên hắn, khẽ nói giọng ma mị.
“Em làm đi!” Hắn ghị chặt eo thon chống đẩy, Bạch Yên Chi không biết làm, hắn khẽ động viên.
“Giúp anh, ngoan nào…” Vươn tay khẽ vuốt những sợi tóc dính trên khuôn mặt xinh xắn của nữ nhân đang gượng nhún cho hắn vui.
Hắn rên nhẹ…xoay người đặt thân hình đẹp đẽ xuống thân, trượt cơ bụng rắn rỏi, độ ma sát cô cậu bé phía dưới, dây thần hưng phấn giao động, công thêm sự uốn ép nhiệt tình của cô cả hai nhanh chóng hoà huyện cảm xúc, cáo trào nhịp dồn dập…
“Hơ…ưm…”
“A…s*ớng quá em ơi!”
Bạch Yên Chi nghe lời hoang ái đỏ, khiến cô đỏ mặt ngượng ngùng, hắn đẩy mạnh chốt hạ, rướm người lên cao mắt lim dim hưởng thụ cảm giác s*ong tê người.
Sau đó nằm xuống vòng tay gối đầu cô lên bắp cơ rắc chắc, thuận tay xoa bóp chóp vai nhỏ.
Cô áp mặt vào bờ ngực ấm áp, tiếng tim hắn vang vọng vào tai, bàn tay rụt rè muốn ôm nhưng thôi, bỗng tay bị hắn túm lấy nhẹ nhàng đặt lên bụng hắn.
“Em sợ anh sao? Ôm anh không chết đâu!”
“Không ạ…!” Bạch Yên Chi dụi dụi đầu trên người hắn như mèo con nhõng nhẽo.
“Yên Chi, em tạm thời ở bên nhà cha nha!”
“Sao vậy?” Bạch Yên Chi ngẩn lên tròn mắt góc cạnh chiếc cằm chẻ.
Hắn ngẩn xuống vuốt ve lưng nhỏ an ủi: “Em cứ ở đây dưỡng thai.”
Sáng hôm sau Bạch Yên Chi bước xuống phòng khách, thấy cha chồng có vẻ ngài ngài điều gì đó.
Ông nhìn sơ qua cô một lượt rồi bước ra xe đi đến công ty.
Bạch Yên Chi không hiểu sao cha chồng không nhiệt tình với cô như trước, cảm giác sau khi đi Nhật Bản trở về mọi người xa cách với cô trừ Mặc Đình Ngôn và Phong Du.
Chiều hôm ấy…
Bạch Yên Chi đoán xe trở về Mặc Gia, muốn tìm đồ cất trong vali.
Bước vào phòng khách đập vào mắt là Lạc Vy đang ngã ngớn trong lòng Mặc Đình Ngôn.
Mặc Đình Ngôn hết hồn phản xạ đứng dậy ngay, tròng mắt giao động lo sợ, ngữ điệu trầm bổng hỏi: “Yên…Yên Chi sao em lại qua đây?”
“Chuyện này là sao?” Bạch Yên Chi siết chặt hai lòng bàn tay, đôi mặt ngấn lệ.
Lạc Vy ôm chặt sau lưng Mặc Đình Ngôn, cặp ngực căng tròn cọ cọ vào người nam nhân.
Cử chỉ thân mật thế, vậy mà tối hôm qua anh ta còn ân ái dỗ ngọt mình.
Hơ… mình sai rồi, lừa dối… Bạch Yên Chi vừa khóc vừa cười, bứt chiếc lắc đá ruby trên tay mình ném vào người Mặc Đình Ngôn, bởi vì Lạc Vy cũng đeo chiếc lắc i chang.
“Em thái độ gì đây!!!” Mặc Đình Ngôn chụp chiếc lắc vừa ném siết chặt, gằn giọng, tiến lại một bước cô lụi một bước, nước mắt ướt đẫm đôi gò má, bàn tay xoa xoa bé con.
“Em náo loạn cái gì? Tự chuốc lấy khổ!”
Mặc Đình Ngôn chộp tay cô kéo lên phòng, nhưng phản kháng của đối phương không thuận ý hắn, hắn thả ra nữ nhân té xuống nền.
Hắn phản ứng lo lắng cúi xuống đỡ thì nhận được ánh mắt ghét bỏ, làm khoé mắt của hắn cũng đỏ lên sự tuyệt vọng, chuyện này chỉ là bất đắc dĩ thôi, nhưng biết nói gì trong lúc này, khi đứng giữ người cũ và người mới.
Hắn khựng tay trên không trung vài giây rồi rụt lại, dùng ánh mắt lạnh lẽo âm lãnh, xua tay, cất giọng trầm: “Em về nha tổ đi, anh sẽ nói chuyện sao?”
Bạch Yên Chi vừa lau nước mắt vừa bước thẳng lên lầu kéo vai li xuống, liếc nhìn đôi nam nữ tình chàng ý thiết dính nhau như sam.
“Em đi đâu!”
“Về!”
Mặc Đình Ngôn hỏi một câu, nhận lại một chữ lạnh lùng như ngàn cơn gió lạnh lướt qua tim hắn, ngẩn ra vài giây thì người con gái ấy đã không còn đây.
Mặc Đình Ngôn ngôi chéo chân trên sofa điều chỉnh lại trạng thái, thắt lại cà vạt đang bung bét, nhìn Lạc Vy ngồi cạnh, lạnh giọng nói:
“Lạc Vy, anh đã cho em đầy đủ thứ em cần.
Căn biệt thự Duyệt Thương ở Trường Lạc hai hôm nữa hãy dọn sang đó.”.