Lục Thừa Cẩn thấy Mặc Đình Ngôn vừa nhận một cú sốc huyết thống này nên lời muốn thốt ra khi nãy đành nuốt lại.
Khi khác anh sẽ nói rõ vậy.
[…]
Ở phòng khách.
- “Xoảng…xoảng.”
“Nói!”
Mặc Đình Ngôn quét sạch mọi thứ trên bàn sofa xuống sàn vỡ toang, thoáng chốc đã nắm tóc người phụ nữ dám cắm sừng hắn, mang đến cho hắn sự sĩ nhục đè xuống mặt bàn, gầm giọng:
“Dám để tôi đổ vỏ cho tên đàn ông khác, cô chán sống rồi!”
Lạc Vy cười khinh bỉ hắn: “Thì do ai? chẳng phải là do anh bỏ rơi em trước sao? thứ có mới nới cũ!”
“Cô…” Hắn tăng lực bóp nghẹn cuốn họng nữ nhân, là hắn quá nhân nhượng Lạc Vy, chỉ vì một tấm màng trinh tiết hắn đã ngu dốt, để một nữ nhân trèo lên đầu hắn, lại còn qua mặt cắn cho hắn cặp sừng tổ bố.
Ha… Hắn mỉa mai bản thân, từng nói “tôi không đổ vỏ cho người khác,” bây giờ là quả báo của hắn sao? Bây giờ là hắn khôn đây sao? Đổ cả vỏ, có cả con.
Quạ nuôi tu hú còn tốt bụng cưu mang luôn vợ người dưng.
Ha… hắn đúng là thất bại quá rồI.
Nụ cười cay đằng thoắt nở trên môi nam nhân.
Đôi tay hai run rẩy, bản thân khi nghe những câu hỏi oán trách của Lạc Vy.
Hắn đã tỉnh ra, nhận ra mình đã quá đáng khinh thường người vợ ngoan ngoãn nhưng có chút bướng bĩnh kia biết bao nhiêu.
“Nếu anh chịu ly dị Bạch Yên Chi sớm, em đã không dùng tới hạ sách hạ thuốc anh.
Đêm đó anh bất tỉnh không làm gì em cả, mà do anh nên em buồn nhậu say rồi xảy ra tình một đêm với người lạ, không ngờ tôi lại có bầu.
Em hận anh, em bắt anh nhận đưa bé đấy, em yêu anh nhiều đến thế vậy mà anh lại đi yêu bạn thân của em! Anh phản bội lời hẹn ước trước, đừng trách em thủ đoạn!”
Lạc Vy vừa nói vừa gào khóc trách cứ hắn, những giọt nước mắt ấm ức lăng dài ướt lem đôi gò má, nhìn điệu bộ của nữ nhân dưới chân chỉ khiến Mặc Đình Ngôn mường tượng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm lên nhoà của Bạch Yên Chi, hắn hành hạ ghị tóc đè đầu người mà hắn thương nhớ hồi bé, chỉ vì nghĩ cô hại chết bạch nguyệt quan của hắn, còn tự tin cho rằng Bạch Yên Chi tâm cơ muốn bò lên giường hắn.
Hắn cứ nghĩ Lạc Vy là cô bé trêu ghẹo hắn lúc bé, còn Bạch Yên Chi là một đứa con gái xấu xa muốn hại bạn thân, để cướp ngôi vị thiếu phu nhân Mặc Gia.
Hoá ra trước giờ hắn quá ảo tưởng, cứ nghĩ ai cũng muốn cung phụng thân thể và tâm hồn cho hắn, để rồi giờ đây thiếu vắng người con gái đó, trái tim hắn như muốn vỡ toang.
Cả năm trời bên cạnh cô bé 7 tuổi thời thơ ấu, vậy mà hắn không hề nhận ra, cứ để Lạc Vy yểu điệu nũng nịu che mắt hắn.
Mặc Đình Ngôn nếu không xem nhật ký của vợ mình, có lẽ cả đời hắn cũng không nhận ra lòng tin trao nhầm người, tình cảm trao lộn hướng.
Người con gái mỏng manh đó tại sao không nói sự thật cho hắn biết sớm chứ? Mà bỏ đi âm thầm khi bụng mang dạ chữa chứ? Lại giả chết trốn hắn đằng đẳng mấy năm dài.
Mãi đến bây giờ hắn vẫn không hiểu trong lòng người con gái đó có hắn hay không?
Mặc Đình Ngôn thả Lạc Vy ra, xoay người ngồi tự sofa, cặp mắt hắn bỗng chuyển đổi sắc lạnh.
Lạc Vy bây giờ không dám thở nữa chứ huống gì muốn vuốt ve người đàn ông u ám trước mắt, ả ta biết vẫn ám ảnh những bạo hành mà Mặc Đình Ngôn đối xửa với Bạch Yên Chi, khi đó một chính cô đưa hình ảnh nu Lục Thừa Cẩn ôm Bạch Yên Chi ngủ trong khách sạn.
Nguồn gốc bức ảnh đó là do cô ta đã bỏ thuốc mê vào nước của của đôi nam nữ khi đang uống nước ở một quán nước vắng vẻ.
Sau khi trúng thuốc cô ta gài như họ vừa hoan ái xong ả cố tình tạo những dấu hôn trên người Lục Thừa Cẩn nhiều hơn Bạch Yên Chi, sau đó chụp ảnh.
Hai tuần sau Mặc Đình Ngôn đi công tác về, cô ta lập tức đưa bằng chứng ngoại tình của Bạch Yên Chi cho Mặc Đình Ngôn xem.
Tất nhiên với tính chiếm hữu cao, con mồi đã dính bẫy, lý do ả làm thế, bởi ả vô tình thấy Bạch Yên Chi mua que thử thai.
Bạch Yên Chi chưa có con mà Mặc Đình Ngôn đã không chịu ly hôn, nếu có sinh linh nhỏ, chắc chắc Mặc Đình Ngôn sẽ bỏ ả ngay.
Lạc Vy ra tay du oan trước, bước tiếp theo sẽ phá bỏ bào thai của Bạch Yên Chi.
Giờ đây ả sợ Mặc Đình Ngôn biết tất cả, chắc phanh thấy ả ra.
“Ngồi xuống!” Mặc Đình Ngôn cụp mắt xuống, ngữ điệu không nói không lạnh, nhưng đủ đóng băng dang phòng.
Lạc Vy ngồi đối diện, tim đập dồn dập, cặp mắt dán vào khuôn mặt lạnh lẽo đang nhìn mình.
Bất thình lình một tiếng giấy bút chạm bàn một cái kịt.
Cô ta chưa kịp hoàn hồn thì giọng trầm ồn vang lên.
“Ký đi!”
Lạc Vy nhìn kỹ thì ra là đơn ly hôn.
Anh ta chuẩn bị từ bao giờ? Không thể được, mình không muốn ly hôn một người có tiền, và địa vị vững chắc như anh ta.
Mặc Đình Ngôn không kiên nhẫn chờ nữa, lặp lại một chữ: “Ký.”
“Không! Em không muốn ly hôn.”
“Được thế thì tôi đem chôn cô!” Dứt lời bàn tay to bấu chặt cổ chặt nữ nhân nâng lên, tăng độ siết vào, mặc kệ sự vùng vẫy khuôn mặt đỏ tái, mãi đến khi tiếng bé con Đào Đào vang lên.
“Cha…mẹ… mẹ ơi!” Đào Đào ôm lấy chân hắn, bất giác ngó xuống, khuôn mặt bỗng u ám.
Ký ức ùa về hai từ “nghiệt chủng.” Đầu hắn đau dữ dội, dù sao trẻ con là vô tội.
Hắn thả Lạc Vy té xuống sàn, cô ta dùng hai hàng lệ rơi vang xin, người đàn ông vẫn vô tình ném đơn ly hôn đập vào mặt ả.
“Tôi không rảnh đôi co.
Sau đó dắt con cô cút khỏi nhà tôi!”
Mặc Đình Ngôn bước ra cửa, đụng mặt Phong Du bước vào hắn lặp tức nắm cổ áo đối phương tức giận ép vào thành cửa.
Phong Du không hiểu chuyện gì, gỡ tay hắn ra, trần giọng hỏi: “Anh lại nỗi điên cái gì?”
“Khốn kiếp! Rốt cuộc anh tiếp cận tôi là ý đồ gì?”
Phong Du nhếch mép: “Biết rồi à?”
“Ha… Anh không giả vờ nữa à?” Mặc Đình Ngôn cười lạnh châm chọc, nói tiếp: “Rốt cuộc, anh và Lạc Vy là anh em ruột ư?”
“Ừ!” Đến cớ sự này Phong Du chỉ còn gật đầu thừa nhận.
“Muốn gì?” Mặc Đình Ngôn gầm gừ, hừ lạnh một tiếng, đôi môi nam nhân cũng mím nhẹ.
“Chả có gì? Thích ở cạnh anh thôi.” Phong Du nhúng vai cười thoải mái.
“Phong Du, giàu có như anh mà chui vào nhà tôi làm gì?”
- “Reng reng.”
Đúng lúc Phong Du muốn trả lời thì có cuộc gọi đến điện thoại Mặc Đình Ngôn, cả 3 đứng hình vài giây.
Mặc Đình Ngôn nhíu mày, nhìn dãy số khá lạ, mà ai lại gọi hắn chứ? Bắt máy lên giọng nói bên kia là Phương Hạo Đình, gấp gáp nói trong hơi thở yếu ớt.
[Đình Ngôn… em đừng đến…] Bên kia cúp máy ngang.
Tiếp đó là dòng tin nhắn được gửi tới.
[“Một mình đến bến tàu, nếu không tao không đảm bảo mạng của hắn.”]
[…]
Mặc Đình Ngôn tức tốc lái xe đến bến tàu, thì trước mắt hắn lạ máu đỏ nhuộn trên người Phương Hạo Đình, hắn siết tay run sợ trong lòng, lẽ nào…
Từng bước nặng kịch đến gần… cúi người xuống đỡ người nằm sõng soài trên máu tươi… Máu lem qua âu phục màu xám của hắn.
“Phương Hạo Đình… anh tỉnh lại đi…” Tiếng thét xé tan khung cảnh ở trên bon tàu.
“Con rễ… ta rất tiếc con đến qua trễ… ta đành tiễn thằng anh đi trước thằng em vậy!”
“Lão già, ông…” Mặc Đình Ngôn gọi cấp cứu, đưa người đi, đồng thời gằn giọng ngẩng nhìn Lạc Viễn Đông, ngồi chểnh chệ trên bon tàu tầng trên.
“Mày biết quá nhiều bí mật của tao, đáng lẽ tao tha cho mày vì mày là con của Hinh Nhi, nhưng do mày qua nhiều chuyện.
Tên anh trai ngu ngốc của mày cũng quá ghẹo gan tao!”
Mặc Đình Ngôn tiến lên một bước thì phía sau là mấy trăm tên mặc đồ đen, bước theo.
“Chết tiệt, lão già, ông lại bày trò gì đây!”
“Cha ơi!” Tiếng gọi cha của một cậu bé trong tay Lạc Viễn Đông, hắn bất ngờ và nghĩ thầm, đâu lại thêm một cậu nhóc gọi hắn là cha.
Lạc Viễn Đông thả từ trên bon tàu cao rới xuống trước mặt hắn sấp giấy.
Hắn cầm lên xem là bản sang nhượng cổ phần Tập Đoàn Mặc Đình, giờ phút này đến kẻ ngốc cũng nhận ra bước tiếp theo lão già Lạc Viễn Đông này muốn gì rồi phải không?
Lão ta đang chỉa súng vào đầu cậu bé, nét mặt lão ta rất hưởng thụ cảm giác ép buộc người khác thuận ý mình.
“Mặc Đình Ngôn…tao coi mày chọn sự nghiệp hay chọn con mày!”
“Cái gì? Con sao?..
Cậu bé này là con của Bạch Yên Chi sao?” Không thể thế được…
Lạc Viễn Đông đúng là khéo tính toán, Mặc Đình Ngôn là người cuồng công việc.
Nước cờ này Lạc Viễn Đông quá cao tay rồi.
Lão già này bất chấp mọi thứ chỉ đề làm Mặc Gia và Lục Gia lụng bại.
- “Tít tắt…tít tắt.” Tiếng kim giây đông hồ quả lắc trên bon tàu gõ trong hồi hợp.
Mặc Đình Ngôn cuộn tròn nắm đầm bấm chặt lòng bàn tay rỉ máu.
Rõ ràng đây là đang gài hắn, nhưng đứa bé kia có phải là con hắn không, hắn đang rất phân vân..