Editor: May
“Dì xinh đẹp, dì là tới cứu cháu sao?”
Giọng nói giòn tan của đứa nhỏ vang lên, tinh thần Minh Mị lung lay, ám ngoan trong mắt chợt thu liễm đi, khôi phục thanh nhã biết tính nhất quán.
Dì……
So sánh với người mẹ hai mươi hai tuổi đã là một đứa bé ba tuổi, tuổi tác Minh Mị thật sự là dì a.
Minh Mị cũng không có trả lời vấn đề của bé, thân thiện cúi người, nhìn thẳng với đứa bé, “Người bạn nhỏ, cháu có chỗ nào không thoải mái không?”
Dì xinh đẹp này nói chuyện thật ôn nhu, nghe thật hay, cảnh giác của Lộ Bảo Bối cơ bản đều biến mất, bé lắc lắc đầu, “Không có, cháu chỉ là có chút đói bụng.” Lộ Bảo Bối nói, đáng yêu mà giơ một ngón tay nhỏ.
Nghiêng nghiêng đầu, lại bổ sung nói, “Còn có cháu muốn về nhà, cháu nhớ daddy, nhớ Lộ Lộ, nhớ mẹ nuôi, còn nhớ tiểu tướng quân……”
Tâm Minh Mị lại trầm xuống, đứa bé càng ngây thơ đáng yêu, cô liền càng ghen ghét.
Đứa bé đáng yêu như thế, sao lại là con của Lộ Tình Không? Sao lại là con của Lộ Tình Không và Sở Ngự Bắc sinh ra chứ?
“Vậy cháu có thể nói cho dì biết, ba cháu là ai không? Ta phải làm sao để liên hệ với ông ấy?” Minh Mị thử thăm dò hỏi.
Lộ Bảo Bối cắn ngón tay phấn đô đô, mắt to ướt long lanh chớp vài cái, nghiêng đầu nhỏ nhìn Minh Mị.
“Dì, người là người xấu sao?”
Minh Mị giật mình, cô là người xấu sao?
Chính cô cũng không biết, ở trước khi Lộ Tình Không xuất hiện, cô cho rằng chính mình không phải, cô ngậm chìa khóa vàng sinh ra, gia đình hòa thuận, cái gì cũng không thiếu, muốn cái gì có cái đó.
Tuy nói mẹ vào lúc cô vào đại học liền đi rồi, nhưng ba coi cô giống như hòn ngọc quý trên tay, cô không thiếu tình thương.
Ba càng sẽ không bức cô làm bất kỳ chuyện gì chính mình không muốn, cô không nhập ngũ, không làm chính trị, cô muốn theo ngành y, ba cũng ủng hộ cô.