Trước cổng đại bản doanh của Tam Tương Môn, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập cả khu đất phía sau.
Quân Thiên Sinh ngồi trước cửa, trò chuyện với một hình vẽ trên mu bàn tay.
Thanh đao đã giết sạch cả Tam Tương Môn được hắn đặt sang một bên, trông như một thanh đao bình thường, chẳng hề nổi bật chút nào.
“Đại ca, huynh nói xem, hay là chúng ta nuốt luôn cả thành Bạch Lộc đi? Như vậy khỏi phải tìm từng nhà một, phiền phức quá.”
Hình vẽ hung ác trên mu bàn tay vặn vẹo, như thể đang đáp lại hắn.
“Tìm cái hộp này đã nhiều ngày rồi, chẳng lẽ ta thực sự không có duyên với nó sao?”
Quân Thiên Sinh thở dài, cảm thấy lần này mình đã tốn quá nhiều thời gian.
Lần này, hình vẽ hung tợn trên lưng không đáp lại hắn.
Quân Thiên Sinh đứng dậy, rút thanh đao bên cạnh.
Thanh đao này như có sự sống, vùng vẫy điên cuồng, nhưng trước mặt Quân Thiên Sinh, sự giãy giụa đó hoàn toàn vô nghĩa.
“Đáng tiếc là nơi này có hơi thở của Hoàng Tuyền, đám người kia nhìn thấy là đã khó chịu.”
Hoàng Tuyền Lâu là một thế lực ngay cả hắn cũng phải kiêng dè.
Nếu không cần thiết, hắn cũng chẳng muốn dây dưa với người của Hoàng Tuyền Lâu, vì “Hoàng Tuyền không chứa người sống.”
Cất đao vào, Quân Thiên Sinh chuẩn bị đi tới nơi tiếp theo.
Dù sao thì thành Bạch Lộc cũng không lớn, hỏi lần lượt từng nhà, cuối cùng cũng sẽ tìm thấy thôi.
“Đại nhân, nơi ngài chỉ định, trừ vài chỗ đặc biệt, những nơi khác chúng thuộc hạ đã lục soát hết rồi, nhưng vẫn chưa tìm thấy thứ ngài cần.” Trên đường, một nhóm cao thủ mặc trang phục xám nhạt quỳ một chân xuống, trên người mỗi kẻ đều nhiễm đầy mùi máu.
Rõ ràng, cuộc “lục soát” của bọn họ không phải chỉ là hỏi thăm thông thường.
Dưới lưỡi đao, không biết đã có thêm bao nhiêu oan hồn.
“Mấy chỗ đặc biệt đó là chỗ nào?”
“Hải Bang, Vãng Sinh Môn và phủ Thành Chủ, trong đó phủ Thành Chủ là khó đối phó nhất, hai nơi còn lại cũng không đơn giản, nghe nói họ đều có liên quan tới Bồng Lai.” Tên thủ lĩnh báo cáo cúi thấp đầu.
Hắn biết chủ nhân của mình tàn bạo đến mức nào.
Chỉ cần một chút không vừa ý là sẽ mất mạng, mười mấy vị thủ lĩnh trước hắn đều đã chết vì thế.
Nếu có sự lựa chọn, hắn cũng không muốn làm thủ lĩnh.
“Ta phải mất bao nhiêu công sức mới tìm được cái hộp đó, vậy mà lại bị kẻ khác cướp trước, ngươi nói xem ta có tức không?”
Thủ lĩnh cúi thấp đầu hơn nữa, mồ hôi lạnh lập tức toát ra.
Lại là cái giọng điên cuồng đó.
“Vì cái hộp này, ta đã để đại ca ăn mười mấy châu phủ rồi.
Cái hộp này như thể có ý thức, luôn trốn tránh ta.”
Một luồng sát khí bừng lên giữa hai hàng lông mày của Quân Thiên Sinh.
“Nhưng càng trốn ta, ta lại càng muốn có nó!”
Nói xong, Quân Thiên Sinh túm lấy cổ áo của thủ lĩnh, nhấc bổng hắn lên.
“Ngươi nói, trong tình huống này, ta còn cần phải quan tâm Bồng Lai hay không?”
“Thuộc hạ biết tội.”
Tên thủ lĩnh lập tức nhận sai, hắn biết không bao giờ được làm trái lệnh của đại nhân.
Những kẻ từng thử làm trái lệnh đều đã chết.
“Ta cho ngươi ba ngày, ta không quan tâm quá trình, chỉ cần kết quả.”
Sau khi dạy dỗ thuộc hạ, Quân Thiên Sinh vứt hắn sang một bên như vứt rác.
Thủ lĩnh đập vào tường, gãy tay gãy chân.
Nhưng ngay khi chân hắn vừa gãy, một luồng khí xám lan ra từ vết thương, khôi phục hoàn toàn.
Tên thủ lĩnh này hóa ra cũng là một “tiên trưởng” tu luyện yêu công, từ khí tức có thể thấy cảnh giới của hắn còn mạnh hơn Giang Tiếu, kẻ đã bị vây giết ở đại lễ của Bồng Lai Tiên Môn, ít nhất cũng là cường giả đỉnh phong của cảnh giới Vô Dục!
Một tồn tại mạnh mẽ như vậy, trước mặt Quân Thiên Sinh chỉ có thể quỳ rạp như chó, run sợ.
“Ta đi chuẩn bị ngay đây.”
Tên thủ lĩnh vừa mới hồi phục hoàn toàn đã lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Quân Thiên Sinh.
Sau khi đuổi thuộc hạ đi, Quân Thiên Sinh lại ngồi xuống trước cổng Tam Tương Các, đặt tay trái lên chuôi đao.
Từ lúc vừa cầm về, hắn chưa từng rời tay khỏi thanh đao này.
Hắn ngả người lười biếng trên bậc thềm, như đang tán gẫu với một tòa lầu cách đó không xa.
“Ta đã nể mặt ngươi rồi.”
Trên lầu các, một bộ bóng đỏ hiện lên, chuông gió khẽ vang lên.
“Ngô đại ca! Đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn.”
Ngô Xung đang ở trong sân nghiên cứu sinh hoạt kỹ năng, thả nửa tấm da vừa mới thí nghiệm xong lại dưới bàn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Liên Tinh đang vội vội vàng vàng chạy tới.
Lúc này trên mặt Liên Tinh toàn bộ đều là mồ hôi, cả người thở hổn hển, như là đã bị không ít kinh hãi.
"Chuyện gì?"
"Tam tướng các"
Giống như nhớ lại hình ảnh gì đó, sắc mặt Liên Tinh đều có chút trắng bệch.
"Uống nước đi, nói chậm thôi."
Ngô Xung rót một chén trà đưa tới.
Mấy ngày nay anh đều nghiên cứu kỹ năng sinh hoạt, lại tìm được mới phương hướng, điểm kinh nghiệm vốn đã sắp tích lũy đầy lại có đất dụng võ rồi.
Quan trọng nhất là, củ khoai lang phỏng tay lúc trước mang từ trong Thiết Hà bang ra cũng xử lý xong, trên người không có bất kỳ áp lực cùng ân oán nào, tự nhiên là thoải mái.
Vị Việt công tử kia lại tìm đến anh hai lần, cơ mà Ngô Xung đều cự tuyệt, lúc trước anh đi qua vốn là lấy thân phận môn khách mà đi, giúp hắn làm mấy chuyện kia là đã đủ trả cả ơn lẫn nghĩa rồi.
"Tiên trưởng" ám sát Bồng Lai, không phải ai cũng có gan đi làm.
Chỉ cần làm một việc là đủ để trả ơn rồi.
“Tam Tướng Các đã xảy ra chuyện.”
Liên Tinh uống một ngụm nước, khí tức lúc này mới ổn định rất nhiều.
Ngô Xung biết Liên Tinh một mực quan tâm đám người Tam Tương Các kia, đặc biệt là Ma Tam Khuê.
Đó là cừu nhân diệt môn của cô, Ngô Xung cũng từng đáp ứng Liên Tinh, chờ điều kiện cho phép, tự mình dẫn cô đi qua báo thù.
Ở chung thời gian dài như vậy, anh đã sớmcoi Liên Tinh là người thân, dưới tình huống đủ khả năng, anh không ngại ra tay giúp cô một lần.
Chỉ là hiện tại anh còn đang ngủ đông mà thôi, cừu nhân cũng không thấy đuổi đến nên không cần vội.
“Ở Bạch Lộc Thành, ngoại trừ Bồng Lai, còn có người có thể tiêu diệt Tam Tướng Các sao?”
"Cụ thể là chuyện gì?"
Trong lòng Ngô Xung mơ hồ có loại cảm giác xấu.
Tam Tướng Các này có khi nào đã thành bia đỡ đạn cho mình rồi không.
"Em cũng không rõ ràng lắm, hiện tại Tam Tướng các bên kia bị phủ thành chủ phong tỏa, nghe người từ từ bên trong trốn ra nói sáng nay Tam Tướng các xuất hiện một tên điên mang đao, tên điên kia mỗi người một đao, chém hết toàn bộ người của Tam Tướng các, môn chủ cũng bị chém chết."
Liên Tinh cũng chỉ nghe tin từ tin vỉa hè, rất nhiều chi tiết đều không rõ ràng lắm.
Nhưng ý nghĩa biểu đạt đã hiểu.
Tam tướng các không còn.
Bị một người phá cửa.
Thân là người đã từng giao thủ qua với 'Tiên trưởng',anh cực kỳ rõ ràng về loại quái vật cường đại này, nếu là người bình thường thì cho dù là quân đội vạn người vây quét cũng không có khả năng giết chết bọn họ.
Muốn chân chính giải quyết những người này, chỉ có lực lượng đồng loại , hoặc là lực lượng cao tầng hơn nghiền ép.
Mặc kệ là loại nào, đây đối với Ngô Xung mà nói cũng không phải là tin tức tốt.
Bởi vì phiền toái này, rất có thể là do anh dẫn tới.
Nghĩ tới đây anh liếc mắt đến 'Họa bì thuật' trên bảng số liệu.
Thứ này chính là thứ lấy ra từ trong cái hộp kia , luyện đến viên mãn sẽ có hiệu quả gì đây?
(Hết chương này)