Tống Y

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Bà đi thử xem!"

Phu nhân trung niên ngồi dậy bước xuống giường, từ đi mấy vòng, vui mừng nói: "Thoải mái lắm! Đã lâu rồi không được thoải mái như thế này! Tuy vẫn hơi đau, nhưng so với đêm qua thì tốt hơn nhiều rồi. Cám ơn Đỗ đại phu!"

"Ha ha, đây chỉ là giảm đau tạm thời, chỉ đỡ được mấy ngày thôi, phải kê thuốc uống, chỉ có thuốc mới có thể làm giảm đau đớn từ tận gốc rễ."

"Được!" Phu nhân trung niên tự mình đi tới cạnh bàn rồi ngồi xuống.

Đỗ Văn Hạo đọc đơn thuốc, Bàng Vũ Cầm chép lại, đưa tới quầy thuốc để lấy thuốc.

Đi theo giúp đỡ phu nhân trung niên là một tiểu hài tử bảy tám tuổi, đang nhoài người lên quầy thuốc để nhìn Ngô Thông lấy thuốc, thấy Ngô Thông từ trong quầy lấy ra mấy con rắn năm màu sặc sỡ quấn lại thành vòng, sợ đến nỗi chạy ngược về nấp sau người mẫu thân: "Mẹ! Rắn, có rắn!"

Phu nhân đó giật nảy mình, mặt trắng bệch nhìn xung quanh: "Rắn ở đâu?"

Tiểu hài chỉ lên bàn: "Ở đó! Trong thuốc ý!"

Phu nhân lúc này mới biết là phương thuốc có dùng rắn làm thuốc. Có điều sắc mặt càng trắng hơn, nói với Đỗ Văn Hạo: "Đại phu, thuốc này..., phải dùng rắn à?"

"Ừ. Sao vậy?"

"Ta.... Cái này.... Có thể đổi thuốc không?"

"Vì sao?"

"Ta từ nhỏ sợ nhất là rắn..."

"..."


Tiểu hài tử đó thấy con rắn không động đậy, cũng biết là đã chết rồi, được dùng làm thuốc. Thu hết can đảm bước tới quầy thuốc, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn Ngốc béo, hỏi: "Đây là rắn gì vậy?"

"Rắn hoa trắng và rắn độc."

Tiểu hài tử chăm chú nhìn con rắn đó một lúc, vừa khẩn trương vừa hiếu kỳ, quay đầu lại thì thấy Ngốc Béo từ trong quầy thuốc nhấc ra mấy con rết dài dài và bò cạp cong cong, sợ hãi chạy về nấp sau mẫu thân: "Mẹ! Còn có..., còn có rết và bò cạp nữa!"

Phu nhân đó sợ đến nỗi sắc mặt lại trắng bệch, run rẩy nói: "Đại phu... thuốc.., thuốc này ta không dám uống..."

Đỗ Văn Hạo xòe hai tay ra: "Chẳng có cách nào khác cả, bệnh của bà là nhiệt tý, trị bệnh này phải loại bỏ hết phong hàn trong kinh lạc, loại xà trùng dược này không thể thiếu được."

"Không thể dùng thuốc khác à? Ta thật sự là sợ xà trùng lắm. Không dám uống đâu!"

"Thuốc khác ta cũng kê rồi, thang bạch hổ gia quế gia giảm, thanh nhiệt táo thấp, khư phong tán hàn."

Trượng phu của phu nhân đó cười bồi, nói: "Đại phu, không uống thang thuốc này thì không được à? Xà trùng dược đó, trước đây Hứa đại phu khám bệnh, cũng chỉ kê thuốc cho lão bà của ta, không có kê xà trùng gì đó cả. Bởi vì bà ta thực sự rất sợ xà trùng, nhìn thấy thôi là cả người run rẩy rồi. Được không?"

"Đương nhiên không được! Bệnh tà của lão bà nhà ông đã thâm nhập vào kinh toại, nếu như chỉ dùng thuốc khư phong tán hàn trừ thấp, sẽ không có hiệu quả gì, ngược lại còn làm bệnh tình nặng thêm. Phương thuốc mà Hứa Tứ Hải trước kia kê cho bà ta không có những xà trùng này, nếu không phải là y thuật thuật của hắn tầm thường, thì cũng là lúc đó tà độc của bà ta chưa thâm nhập vào kinh toại, có thể không dùng xà trùng được để thấu cốt sưu phong, hơn nữa, thuốc của hắn không phải là không có tác dụng sao? Cho nên xà trùng dược này không thể thiếu được."

Phu nhân đó bật khóc: "Nhưng... ta thật sự rất sợ xà trùng..."

"Bệnh của bà rất nặng, phải dùng xà trùng dược mới có thể đạt được hiệu quả, rắn hoa trắng và rắn độc này đều có thể trục gió và làm thông kinh lạc, đối với bệnh cứng và sưng khớp xương và của bà, phải sử dụng xà trùng dược để thấu cốt sưu phong, bớt sưng giảm đau. Không có những loại thuốc này, không trị khỏi được bệnh của bà!"

Bàng Vũ Cầm ở bên cạnh nói ra chủ ý: "Tiên sinh, không bằng xay vụn số thuốc này ra, không nhìn thấy thì không sợ nữa!"

Phu nhân đó trù trừ một hồi, hỏi Đỗ Văn Hạo: "Thế được không?"

"Làm thành thuốc bột cũng được!" Đỗ Văn Hạo quay đầu nói với Ngốc Béo: "Lấy xà trùng dược ra, xay vụn rồi dùng vải sô quấn lại bỏ vào trong thuốc."


Ngốc Béo vâng lời, chạy đi bào chế.

Phu nhân nghe nói đã xay vụn ra còn dùng vải sô gói lại, nhìn không thấy xà trùng, mới hơi yên tâm, dẫu sao nghĩ tới bên trong có xà trùng, trong lòng vẫn có chút sợ sệt. Nhưng đại phu đã nhiều lần nhấn mạnh, đây là thuốc bắt buộc để trị bệnh cho mình, không thể bỏ đi, nếu không thì không chữa được bệnh. Tới lúc uống chỉ đành bịt mũi mà nuốt thôi.

Sau khi cầm thuốc và trả tiền, cám ơn Đỗ Văn Hạo, phu nhân cũng không cần trượng phu đỡ nữa, chầm chậm bước đi.

Bệnh nhân thứ hai cũng một phu nhân trung niên, chỉ là béo gấp đôi so với vị trước. Bà ta bước tới, nói: "Đỗ đại phu, ta cũng bị tý chứng, ta không sợ xà trùng, ngài cứ kê đi!"

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Không phải mọi bệnh chứng đều cần dùng xà trùng dược, ta khám cho bà đã rồi nói. Bà không khỏe chỗ nào?"

"Bảo rồi, ta cũng bị tý chứng như bà ta, có điều thời gian mắc bệnh thì lâu hơn, khớp xương của ta sưng tấy đã hơn ba năm rồi, cầu y vấn dược rất nhiều, đỡ rồi lại đau, đau rồi lại đỡ, cứ thế mãi, gần một tháng nay thì đặc biệt đau đớn, cũng nghe nói là Đỗ tiên sinh có thể trị nan tạp chứng, cho nên tới tìm ngài khám."

Phu nhân này tính cách rất thoải mái, Đỗ Văn Hạo cười nói: "Bà nói cụ thể một chút, đau ở đâu?"

"Lúc mới đầu thì khớp xương tay trái sưng tấy, không nắm tay lại được. Sau khi dùng khăn ấm đắp lên thì đỡ hơn một chút, nhưng không lâu sau thì cả hai cổ tay, ngón tay đều sưng tấy. Ngài xem!"

"Có sốt không?"

"Sốt thì không có, tìm đại phu lấy một ít thuốc cũng không tốt hơn. Qua mấy tháng thì đau vô cùng, khớp xương ở hai tay và hai chân đều đau, đặc biệt là sáng sớm, khi ngủ dậy khớp xương đều cứng ngắc, hai tiếng sau mới đỡ dần, không làm được gì cả. Lại đi tìm đại phu khám, uống thuốc một đoạn thời gian, không có hiệu quả gì. Năm nay vừa đầu năm đã bắt đầu, khớp xương toàn thân trên dưới đều sưng đau muốn chết người, đi lại là đau, nằm thì còn đỡ hơn một chút. Tới Tể Thế đường tìm Tiền thần y khám, uống thuốc vào thì đỡ được một đoạn thời gian. Nhưng gần một tháng nay lại bị lại, đau đớn hơn nhiều, chân tay đau nhức không dám hoạt động, toàn thân phát nhiệt, còn bị rụng tóc nữa. Tiếp theo uống thuốc của Tiền thần y cũng không có hiệu quả gì, vốn muốn lại tới tìm Tiền thần y khám, nhưng nghe nói Tiền thần y còn bái Đỗ đại phu ngài làm sư phụ, sau khi thương lượng, không bằng trực tiếp tới tìm ngài khám. Cho nên mới tới đây."

"Ngủ thế nào?"

"Ngủ không ngon, cảm giác khô nóng, trong khi ngủ còn đổ mồ hôi nữa."

"Kinh nguyệt nhiều hơn hay ít hơn? Mùi vị thế nào?"

"Lượng kinh nguyệt nhiều và màu đậm hơi, có mùi khó ngửi."


Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Đây đúng là tý chứng, là phong thấp nhiệt tý hơn nữa còn có khí hư. Ta sẽ kê cho bà Đương quy niêm thống thang gia giảm."

"Không kê xà trùng dược à? Có được không đó?"

"Bệnh của bà cho dù thời gian rất dài, nhưng không cần dùng xà trùng dược."

"Vì sao?"

"Trị tý chứng không nhất định phải dùng xà trùng dược, phải căn cứ vào tình huống biện chứng. Bà yên tâm đi, cho dù không dùng xà trùng dược, vẫn có thể trị được bệnh của bà. Hiện tại nếu quá đau đớn, ta có thể châm cứu giảm đau cho bà."

"Vậy thì tốt quá!"

Đỗ Văn Hạo sau khi giúp bà ta dùng châm cứu, đau đớn quả nhiên giảm bớt đi rất nhiều, sau khi kê thuốc, phu nhân mập này mới ra về.

Bệnh nhân tiếp theo là một người trẻ tuổi, mặt sưng phù như đầu heo, hổn hà hổn hển bước tới ngồi xuống ghế, chỉ vào khuôn mặt sưng tấy biến hình, mắt híp lại thành một đường của mình, lớn tiếng nói: "Đỗ đại phu kê thuốc gì cho ta đấy, sao uống vào lại thành thế này?"

Đỗ Văn Hạo nhìn hắn: "Ngươi đã từng tới khám bệnh à?"

"Đương nhiêu rồi, trước đây đã từng đến khám, chính là ngươi kê thuốc đấy!"

"Ngươi đừng gấp, để ta xem đã." Đỗ Văn Hạo tra lại bản đăng ký, "Ngươi tên là gì? Được kê thuốc lúc nào? Bệnh gì?"

"Ta tên là Từ Huyền, khám khoảng năm sáu ngày trước. Ngươi lúc đó nói ta bị khí huyết lưỡng hư."

"À, tìm thấy rồi, không sai, Từ Huyền, khí huyết lưỡng hư, kê tiểu kiến trung thang, sao lại thành thế này?"

"Ta còn muốn hỏi ngươi đây?" Người trẻ tuổi này rất nóng tính, chỉ vào đầu mình, nói: "Chính là uống thuốc của ngươi mới biến thành đầu heo thế này đấy!"

Đỗ Văn Hạo chăm chú nhìn đầu hắn: "Ngươi đây là quá dị..., à không phải mụn gió, ngươi trước đây từng chạm vào hoặc là ăn thứ gì mà thành thế này không?"

"Không có! Mấy ngày trước vẫn khỏe, đột nhiên lại thành thế này, ngươi kê thuốc kiểu gì vậy? Ta sẽ kiện các ngươi đó!"


Đỗ Văn Hạo chăm chú nhìn đơn thuốc được ghi trên bản đăng ký: "Không đúng! Ta kê hai thang thuốc cho ngươi, bảo ngươi uống hai ngày, theo đạo lý thì ngày hôm kia đã uống xong rồi chứ. Sau khi uống xong ngươi có tới khám lại không?"

"Không! Uống thuốc xong, ta cảm thấy hiệu quả không tồi, tinh thần tốt hơn, chân tay cũng không đau mỏi nữa, cũng ăn ngon ngủ ngon, cho nên, ta lại lấy thêm hai thang nữa để uống, kết quả thành thế này!"

"Ngươi lấy thuốc ở đâu?"

"Ở.... ở nhân Nhân Nghĩa đường..."

"Nhân Nghĩa đường của Hứa Tứ Hải?" Đỗ Văn Hạo lạnh lùng nói: "Ngươi khám bệnh ở đây, sao lại tới chỗ hắn lấy thuốc?"

"Cái này... Đỗ đại phu, thật xin lỗi. " Người trẻ tuổi lắc cái đầu sưng tấy, áy náy nói: "Nhà ta ở gần Nhân Nghĩa đường, ta lười đi, cho nên tới chỗ gần để lấy thuốc. Ha ha, ta xin lỗi. Đỗ đại phu, ngài giúp ta chữa cái đầu heo này đi, phì phì, sưng tấy thế này, ta sẽ bồi thường gấp đôi tiền khám bệnh!"

"Không cần phải thế, chúng ta cũng không phải là không cho bệnh nhân lấy thuốc ở chỗ khác, bệnh nhân tự nguyện lấy thuốc ở đâu cũng được. Ta hỏi ngươi, ngươi ở chỗ hắn lấy thuốc cũng án theo phương thuốc của ta chứ?"

"Đó là đương nhiên rồi! Ta đưa phương thuốc cho bọn họ án theo mà chọn thuốc!" Người trẻ tuổi đó hơi chững lại, bồi thêm một câu: "Có điều, trong tiệm thuốc của bọn họ không có đường mạch nha, tên phục vụ nói có thể dùng mật ong để thay thế, cho nên chọn phong mật."

"Thuốc khác thì sao? Có đổi không?"

"Không! Tuyệt đối án theo phương thuốc để chọn. Chỉ là không có đường mạch nha, cho nên đổi thành mật ong, đều ngọt cả mà, có quan trọng gì đâu."

Đỗ Văn Hạo cười khổ, thở dài: "Không quan trọng ư? Quan trọng lắm đó! Ta hỏi ngươi, ngươi có phải là phục dụng thuốc lấy từ đường của bon họ về cho nên mới phát bệnh, đúng không?"

Người trẻ tuổi nghĩ một lát, gật đầu: "Ừ, lần đầu tiên uống mặt bắt đầu hơi ngứa, ta cũng không để ý, uống lần thứ hai thì nặng hơn."

"Vậy thì đúng rồi, ngươi trước đây có phải dị ứng với mật ong không? Ăn xong thì trên mặt bị sưng tấy đúng không?"

"Ta chưa từng ăn, trong nhà ăn còn không đủ, làm gì có tiền mà mua đồ ăn sang thế."

"Ngươi trách sai ta rồi, bệnh này chính là do mật ong dẫn tới mắc bệnh ngoài da. Bởi vì các thuốc khác đều không thay đổi, duy chỉ có đường mạch nha đổi thành mật ong. Khi ngươi uống đường mạch nha thì không sao, đổi thành mật ong thì mặt mới sưng tấy. Chứng tỏ rất có khả năng chỉ là vì mật ong mà có vấn đề. Ngươi không nên tự mình đổi thuốc. Đường mạch nha là đường mạch nha, tuyệt đối không thể đổi thành mật ong, như vậy không chỉ ảnh hưởng tới hiệu quả của thuốc, nói không chừng còn xảy ra sự cố, mặt ngươi chính là kết quả của việc đổi thuốc linh tinh đó!"

Người trẻ tuổi gật đầu liên tục, áy náy xin lỗi luôn miệng, rồi hung hăng nhìn ra phía Nhân Nghĩa đường ở ngoài cửa: "Chính là vì tên tiểu nhị của Nhân Nghĩa đường đã xúi giục ta, mẹ nó, các ngươi không xong với lão tử đâu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận